Nước mắt rơi xuống hàng mi đang khép chặt, đầu ngón tay để lại những vết hằn trên làn da rắn chắc của anh.
Một chút dịu dàng lóe lên trong đôi mắt rực lửa.
Tiêu Mộng Hàn ôm chặt lấy Mặc Tiểu Nhiễm, đôi mắt ngấn nước thương hại nhìn khuôn mặt nhỏ bé nhăn nhó của Mặc Tiểu Nhiễm, trái tim từ từ tan chảy, cô sẽ là người duy nhất cả đời này của anh.
Toàn thân mềm nhũn không còn một chút sức lực...
Ý thức lúc tỉnh lúc mê không ngừng hành hạ thần kinh của cô, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được bản thân.
Vệt nước mắt vẫn còn chưa không đọng lại trên khóe mắt, Mặc Tiểu Nhiễm lại chìm vào hôn mê.
Trong đêm tối, Tiêu Mộng Hàn ôm lấy Mặc Tiểu Nhiễm, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vén đi sợi tóc ướt sũng trên mặt cô, anh cúi đầu nhìn cô si mê, khóe môi nhếch lên một đường cong thỏa mãn mà anh không hề biết.
Đây là người phụ nữ thuộc về anh, đây là lần đầu tiên trái tim lạnh giá của anh cảm nhận được nhịp đập ấm áp, anh luôn cho rằng cả đời này mình sẽ chỉ độc thân, không ngờ rằng ông trời lại ban cho anh món quà quý giá nhất.
Tiêu Mộng Hàn đột nhiên cúi đầu, vùi mặt thật sâu vào cổ cô, giọng nói trầm ấm đầy dư vị nghẹn ngào, anh hết lần này đến lần khác gọi tên Mặc Tiểu Nhiễm: “Tiểu Nhiễm, Tiểu Nhiễm, Mặc Tiểu Nhiễm.”
Anh không phải cô độc trong đêm tối nữa, thật tốt biết bao.
Một mình đi trên con phố vắng vẻ vào tảng sáng, Mặc Tiểu Nhiễm đã khóc hết nước mắt, cô không cách nào tha thứ cho bản thân, thật không biết xấu hổ, cô nên đối mặt với Tuyên Bằng như thế nào đây.
Khi Mặc Tiểu Nhiễm nghĩ đến Tuyên Bằng đang bôn ba vì hạnh phúc sau này của bọn họ, trái cô đau đến mức không thở được, cô ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, mặc cho cái lạnh nuốt chửng lấy mình.
Cô thả hồn không biết mình về đến nhà bằng cách nào, Mặc Tiểu Nhiễm lăn ra giường, hai tay nắm chặt lấy ga trải giường, cô vùi đầu vào trong gối, nghẹn ngào khóc, tại sao? Tại sao cô lại gặp phải những chuyện này?
Đầu óc mê man, Mặc Tiểu Nhiễm chìm vào giấc ngủ say, trong cơn mơ, Tuyên Bằng thất vọng nhìn cô, sau đó xoay người rời đi.
Khi Tiêu Mộng Hàn tỉnh dậy trên giường, thứ chờ đợi anh không phải là khuôn mặt đang ngủ say của Mặc Tiểu Nhiễm, mà là sự im lặng.
Tiêu Mộng Hàn trong lòng rục rịch, quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài vẫn một màu đen kịt, anh mở to mắt không dám tin vào mình, trong đầu hiện lên gương mặt nhỏ nhắn bướng bỉnh, ánh mắt lập tức trở nên kiên định.
Tiêu Mộng Hàn lấy điện thoại ra, không chút do dự bấm số.
Trời còn khá tối, điện thoại của Hàn Dũng không ngừng đổ chuông, anh ta uể oải trở mình, mò mẫm điện thoại rồi bấm nút, giọng nói kèm theo sự kích động kìm nén của Tiêu Mộng Hàn vang lên: “Lập tức đến biệt thự.”
Hàn Dũng nheo đôi mắt ngái ngủ, nghe âm thanh bíp bíp trong điện thoại, năm chữ đó vẫn còn văng vẳng trong đầu anh ta.
Hàn Dũng lập tức ngồi dậy, nhanh chóng mặc quần áo vào, sau đó vơ lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Tiêu Mộng Hàn pha cho mình một tách cà phê, nhàn nhã đứng trước cửa sổ phòng làm việc ngắm nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài.
Đây là màu sắc và sự tĩnh lặng của màn đêm, gần hai mươi năm anh không có được cảm giác này, cuối cùng bây giờ anh cũng đã cảm thụ được vẻ đẹp của màn đêm! Tâm trạng của Tiêu Mộng Hàn theo hương cà phê thoang thoảng trở về cái đêm khiến anh không còn giống với người bình thường.
“A... Mẹ... Mẹ, con đau quá.” Trên giường có một cậu bé đang giãy giụa, nó trông rất đẹp trai, đôi mắt to tròn đen láy, đặc biệt là cánh môi xinh xắn đầy đặn, cậu bé này chính là Tiêu Mộng Hàn.
Tay chân Tiêu Mộng Hàn bị xích sắt trói vào giường, khuôn mặt non nớt đáng yêu giãy giụa trong đau đớn, anh không khóc, mặc cho thân thể đau đớn vì bị cào xé, tóc bắt đầu bạc trắng và mọc nhanh, trên người cũng bắt đầu mọc ra những sợi lông dài màu trắng, giọng nói cũng bắt đầu biến đổi phát ra âm thanh: “Grừ... grừ...”
Đôi mắt đỏ hoe vì tức giận nhìn hai bóng người đứng bên giường, gào thét âm ĩ, không ngừng vùng vẫy, Tiêu Mộng Hàn không còn là một đứa trẻ.
Anh bị trói chặt không thể thoát ra, xiềng xích sắt ăn mòn da thịt, máu nhuộm đỏ tấm khăn trải giường màu trắng, không có tiếng khóc, chỉ có tiếng gầm của dã thú.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng bên giường khóc thảm thiết, muốn đưa tay sờ khuôn mặt đứa con trai đã biến thành dã thú của mình, nhưng lại bị một bàn tay nắm lấy cổ tay cô ta ngăn lại.
“Tử Doanh, đừng.” Tiêu Nhạc Lâm ôm lấy vợ mình, dìu cô ta tránh ra chỗ khác, nhìn con trai giãy giụa đau đớn trên giường, sao trong lòng ông ấy không cảm thấy khó chịu cho được.
Chỉ huy Tiêu, mặc quân phục, đứng ở cửa, nhìn mọi thứ xảy ra bên trong, đôi mắt đã được tôi luyện bởi vô số cuộc chiến nảy lửa, lúc này cũng bị nhiễm màu đau thương, đứa cháu trai duy nhất của ông ây, nhưng bởi vì nó người không ra người, thú không ra thú, không ai biết trong lòng ông ấy – người đã trải qua chiến tranh sẽ cảm thấy như thế nào.
“Các người ra ngoài đi, tôi đã định ngày mai sẽ đưa Tiểu Hàn ra nước ngòai.” Chỉ huy Tiêu tuy vẻ mặt kiên quyết, nhưng lại thoáng vẻ mệt mỏi, ông ta đã nhờ bạn bè ở nước ngoài chuẩn bị phòng và trị bệnh cho Tiểu Hàn, ông ta không thể để Tiểu Hàn sống một cuộc đời như thế.
“Bố, Tiểu Hàn mới mười tuổi.” Dương Tử Doanh từ trong lòng chồng ngẩng đầu lên, khẩn cầu nhìn bố chồng, nhưng lại nhìn thấy sự kiên định trong mắt ông ấy, bên tai là tiếng gầm gừ hoàn toàn mất đi lí trí của con trai.
Ngay khi đôi mắt của Dương Tử Doanh tối sầm lại, bắt đầu ngất đi.
Chỉ huy Tiêu là một anh hùng kháng địch, đã từng đi sâu vào khu rừng nguyên sinh nhất để tránh sự truy đuổi của kẻ thù, nhưng bị tấn công bởi một con thú lạ ở đó.
Lúc đầu, chỉ huy Tiêu không nhận thấy bất cứ điều gì bất thường, cho đến khi Tiêu Mộng Hàn trở nên điên cuồng vào cái đêm khi mới mười tuổi, chỉ huy Tiêu đã bí mật tìm một người đáng tin cậy để kiểm tra và phát hiện ra rằng máu của chỉ huy Tiêu đã thay đổi, sự thay đổi này đã được truyền lại cho con trai, cháu trai của ông ta, nhưng trên người cháu trai lại xảy ra đột biến.
Chỉ huy Tiêu nhìn con trai bế con dâu rời đi, ông ta bước từng bước đến bên cạnh giường, nhìn đứa cháu trai đang bị trói của mình, đôi mắt đã ươn ướt vì đã trải qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, ông ta đưa tay lên, từ từ cởi bỏ quân phục, để lộ trên vai trái thiếu một miếng thịt, nhưng lại phủ một lớp lông trắng dày, giống hệt lớp lông trắng trên người cháu trai.
“Tiểu Hàn, ông nội có lỗi với cháu, nếu biết là nghiệp như vậy, bất luận thế nào ông cũng sẽ tìm bác sĩ nhanh chóng thanh lọc độc tố trong cơ thể cháu, để cháu không phải chịu hành hạ tàn nhẫn như vậy nữa. Tiểu Hàn, cháu yên tâm, cho dù ông nội không cần cái mạng già này, cũng phải giúp cháu trị khỏi.”