“Đau.” Hai hàng lông mày Mặc Tiểu Nhiễm nhíu chặt lại với nhau, cổ chân cô đau xé ruột gan xé toang mọi ý thức trong cơn mê man của cô.
Tiêu Mộng Hàn vội vàng đứng dậy, chết tiệt, không ngờ anh lại đè lên cái chân bị thương của cô.
Tiêu Mộng Hàn đứng bên giường nhíu mày thật chặt, chăm chú nhìn Mặc Tiểu Nhiễm, bản năng đang từ từ dày vò ý chí của anh, cuối cùng anh quay người đi, dáng người cao ráo đi về phía cửa.
“Cậu chủ?”
“Vào trong chăm sóc cô ấy cho tốt, nếu cô ấy hỏi đến, cô biết nên trả lời thế nào rồi chứ.”
“Vâng thưa cậu.”
“Đợi đã.” Tiêu Mộng Hàn không yên tâm căn dặn thêm: “Mắt cá chân của cô ấy vừa mới bị thương, cô băng lại đi.”
“Vâng, thưa cậu.” Lâm Tiểu Kiều cúi đầu, xác nhận Tiêu Mộng Hàn không có căn dặn nào khác, cô mới dám vào phòng chăm sóc Mặc Tiểu Nhiễm.
Ngay khi Lâm Tiểu Kiều rời khỏi tầm mắt của Tiêu Mộng Hàn, cô ấy mới thở ra một hơi dài, người đàn ông đó quá lạnh lùng, khí chất quá mạnh mẽ, nhìn còn đẹp hơn cả những minh tinh kia, e rằng người đàn ông như vậy không phải là thứ mà người phụ nữ bình thường có thể cưỡi lên.
Nhìn Mặc Tiểu Nhiễm vẫn còn bất tỉnh trên giường, Lâm Tiểu Kiều tưởng tượng ra mối quan hệ giữa bọn họ.
Mặc Tiểu Nhiễm đã hạ sốt, buổi tối sau khi tỉnh dậy cô ăn một bát cháo, nếu không phải Lâm Tiểu Kiều nói cô vừa tỉnh dậy không thể ăn nhiều thì Mặc Tiểu Nhiễm còn tham lam muốn ăn thêm một bát nữa.
Mặc kệ Mặc Tiểu Nhiễm gợi ý như thế nào, Lâm Tiểu Kiều luôn xem như không biết, cô là người chăm sóc đặc biệt cho Mặc Tiểu Nhiễm, còn lại đều im lặng, cô ấy chỉ nói với Mặc Tiểu Nhiễm rằng cô ấy ở đây chỉ để chăm sóc cô, kết quả của sự nhiều chuyện e là còn thảm hơn chữ thảm.
Lẽ nào cô ảo giác sao? Mặc Tiểu Nhiễm bối rối, trong cơn mơ hồ cô cảm giác có một người đàn ông đứng bên cạnh giường, cuối cùng thở dài một hơi, có lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi.
Đây là bệnh viện y tế tư nhân, Mặc Tiểu Nhiễm cũng không hỏi được gì từ bác sĩ, bác sĩ nói với cô phí tổn y tế đã có người thanh toán, cô chỉ cần an tâm ở đây điều trị vết thương là được.
Mặc Tiểu Nhiễm trầm tư một lúc, nhưng ngày hôm sau cô nhất quyết muốn rời đi, bác sĩ không thể tự quyết định nên tránh mặt Mặc Tiểu Nhiễm gọi điện cho Tiêu Mộng Hàn.
Không có bất kỳ trở ngại nào, Mặc Tiểu Nhiễm xuất viện, Lâm Tiểu Kiều còn mang cho cô một bộ quần áo bình thường cùng một cặp kính đen gọng rộng, bộ quần áo này không ghi nhãn hiệu gì, nhưng mặc vào rất thoải mái, là vải cotton.
Mắt cá chân và cổ tay của cô vẫn còn đau, đối với Mặc Tiểu Nhiễm mà nói, những thứ này chẳng là gì so với người phụ nữ điên đã giam cầm cô, nhất là khi có liên quan đến nhân vật bí ẩn Tiêu Mộng Hàn, Mặc Tiểu Nhiễm biết rất rõ thân phận của cô, cô không thể chơi lại đám người thượng lưu đó.
Lâm Tiểu Kiều gọi một chiếc taxi cho Mặc Tiểu Nhiễm, cẩn thận đỡ Mặc Tiểu Nhiễm lên xe và đưa cho Mặc Tiểu Nhiễm một bịch thuốc.
“Cảm ơn.” Mặc Tiểu Nhiễm từ chối nhận thuốc, cô mỉm cười vẫy tay chào Lâm Tiểu Kiều, Mặc Tiểu Nhiễm không muốn dây dưa quá nhiều.
Lâm Tiểu Kiều cầm bịch thuốc nhìn chiếc taxi rời đi, đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng, cơ thể cô ấy run lên, từ khóe mắt cô nhìn thấy một chiếc Lamborghini màu đen đậu cách đó không xa, Lâm Tiểu Kiều vội xoay người trở về câu lạc bộ.
Tiêu Mộng Hàn hai tay nắm lấy vô lăng, khớp ngón tay trắng bệch, nhìn về hướng xe taxi, Mặc Tiểu Nhiễm vậy mà lại không lấy thuốc, cô thật sự không muốn có bất kỳ dính líu gì đến bọn họ, trong lòng không thể nói rõ là nhẹ nhõm hay là buồn bực.
Trên đời này có biết bao nhiêu người phụ nữ muốn có một chút quan hệ với Tiêu Mộng Hàn, bao nhiêu người muốn leo lên giường của anh, nhưng Mặc Tiểu Nhiễm lại tránh như tránh bệnh dịch.
Chuông điện thoại vang lên, Tiêu Mộng Hàn cũng không thèm nhìn bấm nút loa ngoài, tiếng khóc của Liêu Minh Vân lập tức vang lên trong xe.
“Mộng Hàn, anh không thể đối xử với em như vậy, em chỉ là quá yêu anh, em sai rồi, em không nên lỗ mãng, em cầu xin anh, anh đừng tước hết tất cả của em, Tiêu Mộng Hàn, anh thật sự không nhận ra tình yêu em dành cho anh sao?”
Ánh mắt sắc bén nhìn một điểm nào đó bên ngoài cửa sổ xe, ngữ khí lạnh lùng: “Tôi đã từng cảnh cáo cô.”
“Người phụ nữ như thế sao có thể xứng với anh?” Liêu Minh Vân luôn cảm thấy mình là người duy nhất có thể đứng ở bên cạnh Tiêu Mộng Hàn, nghĩ đến việc thân thế của Mặc Tiểu Nhiễm như vịt con xấu xí, Liêu Minh Vân không khỏi cười khinh bỉ: “Cô ta vì tiền mới ở bên cạnh anh, Mộng Hàn, lẽ nào anh không nhận ra là em thật lòng sao?”
Tôi chỉ nhìn thấy trái tim ác độc của cô. Tiêu Mộng Hàn không nói ra những lời này, anh trầm mặc, trong đầu hiện lên hình ảnh Mặc Tiểu Nhiễm bị trói tay chân, hô hấp yếu ớt, trong lòng nổi lên cơn thịnh nộ, nếu anh đến chậm một bước, liệu có phải chỉ còn nhìn thấy được xác của cô không.