Ông Trùm Thần Bí VS Bảo Bối Đánh Cắp Trái Tim

Chương 8: Trừng phạt, giam cầm

Sau khi ăn cơm hộp xong, điện thoại của cô vang lên, Mặc Tiểu Nhiễm kiểm tra thì phát hiện sim bên trong là sim phụ, chỉ có thể nhận điện thoại của đối phương.

Do dự một lúc, Mặc Tiểu Nhiễm nhấn nút nghe.

“Ăn no chưa?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của một ông già.

Khóe miệng Mặc Tiểu Nhiễm giật giật, người này sử dụng máy đổi giọng nói, trước đây cô từng phỏng vấn một nhà máy ở khu vực này, chẳng lẽ là người quen sao?

“Chúng ta biết nhau à?”

“Không biết?”

“Vậy tại sao lại sử dụng máy đổi giọng? Bắt tôi đến đây không phải để chơi trò giải đố đó chứ?”

“Không, chỉ muốn mời cô làm khách vài ngày.”

“Làm khách? Cách chiêu đãi khách của anh thật là mới lạ.” Mặc Tiểu Nhiễm khẳng định không phải những người ở câu lạc bộ khi nãy, cô nhanh chóng lọc trong đầu, chẳng lẽ cô làm phóng viên đắc tội với ai rồi sao? Không có lý do.

Bên kia im lặng một lúc rồi cúp máy, Mặc Tiểu Nhiễm vội vàng gọi lại, đầu dây bên kia tắt máy, Mặc Tiểu Nhiễm hai tay túm lấy mái tóc rối bù của cô, bọn họ làm cái trò mèo gì vậy, phán người ta tội chết cũng phải cho người ta tội danh chứ?

Liêu Minh Vân nhìn chiếc điện thoại trong tay đã tắt nguồn, phóng lao thì phải theo lao, cô ta chưa bao giờ nghĩ đến việc cho mình một cơ hội để hối hận.

Mấy tiếng đồng hồ này đủ để Liêu Minh Vân phát hiện ra rất nhiều chuyện, mặc kệ Mặc Tiểu Nhiễm và Tiêu Mộng Hàn có quan hệ như thế nào, cô ta sẽ không cho phép anh có bất kỳ người phụ nữ nào.

Ở đây, Mặc Tiểu Nhiễm dường như không thể làm gì khác ngoài ngủ và đếm, cô đã cố gắng cầu cứu thế giới bên ngoài, cô lấy đũa viết tín hiệu cầu cứu lên hộp cơm rồi ném nó qua lỗ thông hơi, nhưng bên ngoài không có bất kỳ động tĩnh nào.

Mặc Tiểu Nhiễm suy luận, đây hẳn là một nơi rất hẻo lánh, ít nhất cô không nghe thấy tiếng xe cộ và tiếng người, hộp cơm đã dùng hết, cô lại làm rách vết thương không còn chạy máu trên cánh tay, dùng máu viết tín hiệu cầu cứu lên giấy vệ sinh, buộc nó vào một dải vải xé từ chăn và ném nó ra ngoài.

Vài giờ sau lại cuộc gọi đến, Liêu Minh Vân dùng máy đổi giọng nói một câu rồi cúp máy: “Cảm thấy máu của cô dư thừa thì cứ tiếp tục viết, tôi không ngại quét rác đâu.”

Cầm chiếc điện thoại đã cúp máy, Mặc Tiểu Nhiễm lập tức gọi lại, nhưng đầu dây bên kia lại tắt máy, Mặc Tiểu Nhiễm bấm mãi cho đến khi tay đau, nhưng đầu dây bên kia vẫn tắt máy.

Mặc Tiểu Nhiễm yếu ớt nằm trên giường, cảm thấy đầu hơi đau, cảm thấy rất lạnh, cô quấn chăn thật chặt, toàn thân run lẩy bẩy.

Lần này, có lẽ là để trừng phạt Mặc Tiểu Nhiễm, đồ ăn nhanh không được mang đến đúng giờ cơm.

Cho đến trưa ngày hôm sau, lúc Mặc Tiểu Nhiễm đang ngủ say, cô mơ màng cảm thấy trong phòng có thêm một người, Mặc Tiểu Nhiễm vội vàng mở mắt ra thì phát hiện mình đã bị trói.

“Đừng động đậy, cô không thoát được đâu.”

Mặc Tiểu Nhiễm vừa nghe thấy giọng nói, quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người mặc áo gió đen đang ngồi trên ghế cách giường hai mét, không thể phân biệt được là nam hay nữ, đội chiếc mũ vành và kính râm đen.

“Cuối cùng cũng chịu lộ diện rồi?” Mặc Tiểu Nhiễm cười, nhưng cô cũng không vội, đối mặt với ánh mắt đối phương từ sau cặp kính râm, Mặc Tiểu Nhiễm nhắm mắt lại: “Vào thẳng vấn đề, mọi người đều là phụ nữ mà.”

“Làm sao cô biết tôi là nữ?” Liêu Minh Vân lúc cao hứng quên sử dụng bộ đổi giọng nói, cô ta lập tức ngộ ra mình bị lừa.

“Tôi đoán mò đó.” Mặc Tiểu Nhiễm thành thật nói, cô không người cô ta thật sự là phụ nữ, giọng nói hẳn là một phụ nữ có địa vị gì đó.

Liêu Minh Vân thẹn quá hóa giận, đứng dậy định rời đi.

Mặc Tiểu Nhiễm vội vàng nói: “Là nước hoa trên người cô, hiệu Chanel, một nhãn hiệu rất nổi tiếng.” Cũng là thứ dành cho giới xa xỉ, một lọ nhỏ cũng đủ khiến Mặc Tiểu Nhiễm nỗ lực cả đời.

Liêu Minh Vân khựng lại, xoay người lại, giọng điệu cao ngạo nói: “Tôi cũng không làm khó loại người như cô, chỉ cần cô thành thật trả lời mấy câu hỏi của tôi.”

“Trước khi tôi trả lời cô mấy câu hỏi, cô có thể trả lời tôi một câu hỏi được không?”

“Cô hỏi đi.”

“Cô bắt tôi đến đây không sợ bị buộc tội bắt cóc à?”

“Cô hỏi một câu thật ngu ngốc.”

Mặc Tiểu Nhiễm nhìn nóc nhà, cô cũng đồng ý với đối phương: “Đúng là ngu ngốc thật, cô hỏi đi.”

Lần này đến lượt Liêu Minh Vân do dự, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu già dặn đó hỏi: “Cô và anh ấy có quan hệ gì?”

“Anh ấy? Anh ấy là ai?” Mặc Tiểu Nhiễm bối rối hỏi.