Hôm nay mẹ cậu dẫn em gái cậu đến nhà dì Lý, không biết có việc gì sảy ra mà mẹ cậu sau khi trở về thì cực kỳ khó chịu, vừa thấy cậu ngồi trong sân đã ra tay đánh cậu lăn lộn dưới đất.
“Mayf, mày, cái thằng khùng chết tiệt, tại cái mặt của mày mà tiểu Hương mới bị từ chối”.
Vừa đánh vừa chửi thì có hàng xóm đi ngang qua nhìn lén, mẹ cậu càng tức giận hơn, đá mạnh vào lưng cậu một cái rồi tức tối vào nhà, vừa đi bà vừa nói.
“Con mụ khốn kiếp, đừng mong ta gả thằng ngu ngốc này cho con trai ả”.
Cậu ngây ngốc ngồi tại chỗ một lúc rồi ngồi dậy chạy ra ngoài trốn, cậu sợ mình ngồi đây một lát nữa mẹ sẽ nổi giận tiếp.
Đi giữa đường cậu gặp Trân Trân, là một cô gái rất tốt bụng, mỗi lần thấy cậu bị thương đều giúp cậu bôi thuốc, lần này cũng vậy, cô thấy cậu thì chạy lại hỏi chuyện.
“Anh bị gì đấy? Lại bị bà ta đánh sao?”.
Cậu gãi gãi đầu nhìn cô cười toe toét.
Cô không hỏi thêm gì nữa mà kéo cậu vào một góc rồi sức dầu giúp, sau khi sức xong cho cậu thì cô nhét chay dầu vào tay cậu rồi nói.
“ Đây, anh giữ lấy mà dùng, lần sau có bị bà ta đánh thì anh cứ trốn đi”.
Nói xong cô cầm cái rổ lên rồi nhanh chóng rời đi, cậu vừa ngồi dậy thì thấy Tấn Hoằng đứng nhìn cậu từ lúc nào.
Cậu lạch bạch chạy lại chỗ hắn, còn chưa kịp gọi tên thì hắn đã đi mất tiêu, cậu vội vã đuổi theo sau hắn một quãng đường dài, vậy mà hắn vẫn bỏ mặc cậu không thèm quan tâm, cậu chạy theo không để ý vấp vào cái cây giữa đường ngã xấp mặt, lúc ngồi dậy thì máu mũi đã chảy tèm lem ra ngoài.
Hắn thì vừa đi đánh cá về, ai ngờ giữa đường bắt gặp một cô gái kéo tay cậu vào trong góc, không biết hai người làm gì nhưng có vẻ hai người rất thân thiết với nhau, hắn buồn bả vì biết bản thân mình yêu một tên ngốc đã có người mình thích, lúc thấy cậu nhìn thấy mình thì hắn vội vã bỏ đi, ai ngờ đứa nhỏ này lại chạy theo quãng đường xa như vậy, giữa đường hắn không nghe thấy tiếng của cậu nữa nên quay lại tìm, ai ngờ vừa tìm đc người thì đã thấy mặt mày người ta đã tèm lem máu.
Cậu vừa thấy hắn chạy lại đỡ mình thì khóc càng dữ hơn.
“Lúc nãy anh bỏ em mà sau giờ quay lại chi nữa....o...a...”.
Nhìn gương mặt mếu máo của cậu làm hắn đau lòng muốn chết,vừa nãy hắn còn buồn cậu mà giờ lại luống cuống không biết phải dỗ cậu làm sao, hắn cũng không giỏi dỗ dành ai nên đành cõng cậu về nhà mình chơi, trên đường đi đứa nhỏ sau lưng cứ lẹp xẹp miệng nói không muốn chơi với hắn nữa.
Vừa đến cổng nhà hắn đã thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế trước hiên nhà có chút không vui.
“Mẹ”.
Mẹ hắn vừa định nói gì đó thì bất chợt im lặng, bà nhanh chóng hỏi han.
“Sao mặt mài tiểu Thu kì vậy? Mau, mau vào nhà”.
Bà nhanh chóng đi vào trong chuẩn bị thau nước lau mặt cho cậu, vừa lau vừa hỏi han rất ân cần.
“Sau đi đứng không cẩn thận vậy con, lần sau nhớ chú ý chút, trời đất, sau tay con bầm vậy?”.
Vừa nói bà vừa xoắn tay áo cậu lên, bên dưới lớp áo mỏng là cánh tay gầy gò, been trên chi chít những dấu roi bầm tím.
Thấy được vẻ mặt lo lắng của bà nên cậu sờ sờ tay bà.
"Dì đừng lo, tiểu Thư quen rồi".
______
[Đt giật quá nên mọi người đọc đỡ nhen:((]