Một tháng sau khi hợp đồng tình nhân với Phó Tinh Khiêm kết thúc, Đoàn Mễ phát hiện mình bị trễ kinh.
“Không phải chứ? Cái này so với tỉ lệ trúng độc đắc còn thấp hơn…”
Trong đầu cô bỗng nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Phó Tinh Khiêm:
“Có thể không dùng biện pháp an toàn, nhưng nếu cô mang thai thì tự xử lý, hiểu không?”
Đối với phụ nữ, việc dùng hay không dùng bao thật ra cũng chẳng khác biệt nhiều, nhưng vì nghĩ tới cảm nhận của người đàn ông kia nên trước khi họ tách ra, cô mới… Chết tiệt! Làm sao bây giờ?
Ngồi trong nhà vệ sinh cầm lấy cái que thử thai hiện rõ hai vạch, Đoàn Mễ có xúc động muốn đâm đầu vào tường để tỉnh dậy, mau chóng thoát khỏi cơn ác mộng này.
Nếu Phó Tinh Khiêm mà biết chuyện thì chắc chắn sẽ bắt cô bỏ đứa bé đi, phải không? Nhà họ Phó trước giờ đều xem trọng danh tiếng ở Đế Thành như vậy, họ làm sao chấp nhận một tình nhân trong tối dám mang thai con của anh đây?
Đoàn Mễ cắn chặt môi, xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng đưa ra quyết định. Cô thầm nghĩ chỉ cần không ở lại Đế Thành, cô có thể giải quyết được. Dù sao gia đình cô ở dưới quê sống cũng rất tốt, nhà mẹ đẻ không giàu không nghèo, đủ cho cô nuôi đứa trẻ nên người rồi.
“Cứ như vậy đi.”
Đoàn Mễ lập tức thay quần áo rồi đi bệnh viện khám thai trước.
…
Khoảng chừng một tiếng sau, trong phòng làm việc của Phó Tinh Khiêm, trợ lý căng thẳng báo cáo:
“Giám đốc, vừa nãy có tin tức gửi đến, nói, nói… cô ấy đi bệnh viện.”
“Làm gì?” Phó Tinh Khiêm không kiên nhẫn hỏi.
“Khám, khám, khám…” Người kia lắp bắp một hồi lâu mới phun ra hai chữ: “Khám thai.”
Sau đó, hắn nhìn thấy Phó Tinh Khiêm giật mình buông hồ sơ trong tay xuống, cầm lấy áo khoác và đứng lên đi nhanh ra ngoài.
“Ngài đi đâu vậy ạ?”
Phó Tinh Khiêm không quay đầu lại, nói:
“Đi đón vợ con.”
Cuộc họp chiều nay thì sao? Trợ lý nhìn một cái là biết mình phải thay đổi lịch làm việc cho ông chủ, nhưng hắn không biết nên sắp xếp thế nào nữa.
…
Đoàn Mễ mới trở lại chung cư thu dọn đồ đạc thì nghe thấy tiếng chuông cửa, cô vặn nắm cửa, lười biếng nâng mắt lên:
“Xin chào? A, anh… anh đến đây làm gì?”
Phó Tinh Khiêm một thân âu phục chỉnh tề, mặt mày nghiêm túc nhìn về phía vali sau lưng người phụ nữ kia, giọng anh rất trầm:
“Em định đi đâu vậy?”
Đoàn Mễ vẫn hồn nhiên cho rằng anh chưa biết gì mà đáp:
“Về nhà thăm mẹ, cũng lâu rồi em chưa về quê, bà ấy muốn gặp em.”
Phó Tinh Khiêm vươn tay ra bắt được eo cô, áp sát tới rồi nói:
“Mang tôi đi cùng.”
“Làm gì?” Đoàn Mễ khẽ nhíu mày, khó hiểu.
Người đàn ông cúi đầu gục vào hõm cổ của cô, ngửi được mùi hương quen thuộc mà mấy ngày này anh vẫn luôn nhung nhớ, anh khẽ nói:
“Tôi muốn về ra mắt gia đình vợ