Lục Ngạn không hiểu tại sao luôn muốn cưng chiều cô, vô thức dành cho cô những ngoại lệ.
Tuyết Nhi nửa tin nửa ngờ hỏi lại:
“Chú nói thật hả?”
“Ừ, báo trước cho tôi ngày giờ, tôi sẽ sắp xếp lịch trình phù hợp.”
“Nghe kìa, chú bận thì đừng có cố quá, cháu ổn mà.”
Cô buồn cười vỗ vào vai Lục Ngạn:
“Được rồi, ở trên cao chóng mặt quá, chú thả cháu xuống đi.”
Người đàn ông chậm rãi buông cô xuống, lúc cúi đầu, mùi thương trên người Tuyết Nhi thoáng qua chóp mũi làm anh hơi khựng lại.
Thật sự là em bé sao? Mùi dễ ngửi như vậy…
Tuyết Nhi trả áo khoác cho anh, giọng trêu chọc:
“Chúc chú ngủ ngon và không gặp ác mộng, cũng không mộng du nha.”
Cô bé lon ton trở về phòng, mãi lâu sau người đàn ông mới khẽ nói:
“Ngủ ngon.”
Đêm ấy Tuyết Nhi nằm trên giường lên kế hoạch đi công viên nước chơi, kết quả sáng hôm sau bị vỡ mộng.
Hóng gió đêm cho lắm vào, cũng không chịu mặc áo ấm, vậy là bệnh liệt giường. Cô vẫn còn nhớ mình hất cằm nói với Lục Ngạn da mình rất dày, ngượng chết mất thôi!
Tuyết Nhi bị sốt cao đến nỗi không còn ý thức.
Buổi sáng khi người giúp việc vào phòng gọi cô dậy thì phát hiện cô nằm mê man trên giường, trán toát mồ hôi, miệng còn lẩm bẩm gì đó như nói mớ.
Chị giúp việc lo lắng tiến tới lay cô:
“Tuyết Nhi, em làm sao vậy? Tuyết Nhi?”
Gọi liên tục vài tiếng vẫn không có phản ứng, chị giúp việc sợ hãi chạy đi tìm Lục Ngạn.
Thấy người giúp việc trở về một mình, anh nâng mắt lên, ý hỏi người đâu.
“Lục tổng, cô bé có vẻ bị sốt nặng rồi, tôi gọi mãi không được.”
Dáng vẻ ung dung đọc báo của Lục Ngạn ngay lập tức biến mất, anh đặt tờ báo trên tay xuống, bước nhanh về phía phòng Tuyết Nhi.
Sắc mặt cô bé không được tốt cho lắm, trắng bệch, môi còn hơi tái.
Lục Ngạn đưa tay ra sờ trán cô, mày nhíu chặt lại.
Sau đó, Chu Trạch An bị gọi qua bên này.
Hắn nghe bạn tốt nói có chuyện hệ trọng thì vội vàng phóng như bay qua, kết quả người bệnh lại là Tuyết Nhi, hơn nữa chỉ sốt bình thường mà thôi.
“Cậu giỡn mặt hả?”
Hắn vừa bực mình vừa lấy nhiệt kế ra nhét vào trong nách của Tuyết Nhi:
“Vừa rồi giọng cậu nghe như trời sập đến nơi rồi.”
“Có nặng không?” Lục Ngạn ở bên cạnh khẽ hỏi.
Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của Tuyết Nhi, trong giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào nhưng Chu Trạch An vẫn nghe ra được anh đang lo lắng.
Hắn liếc nhìn bạn mình hồi lâu, nói:
“Cảm mạo thông thường, không chết đâu.”
(Đọc cả bộ liên hệ phaybuc tác giả Diệp Bạch (Yue) giúp mình)
Chân mày người đàn ông hơi nhếch lên:
“Có cần truyền nước cho nhanh khỏe không?”
“Cái này thì tùy cậu, chích thuốc cũng nhanh hết lắm.”
Khi hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau về vấn đề nên hay không nên chích cho Tuyết Nhi một mũi, cô bé đang ngủ mê trên giường bỗng nhiên hé môi:
“Không… không muốn chích…”
Cô đã tỉnh từ lúc nào, mí mắt nặng trĩu khiến cho cô không thể nhìn rõ có ai với ai đang ở bên cạnh mình, chỉ nói trong vô thức:
“Đau lắm… Cháu không muốn chích…”
Lục Ngạn sờ lên trán Tuyết Nhi, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve như đang muốn an ủi cô:
“Được rồi, không chích, ngoan.”