Đoá Hoa Kiêu Ngạo Của Ngài Lục

Chương 1

Năm Tuyết Nhi 10 tuổi, cha của cô qua đời, cô được một người đàn ông tên Hồ Đông nhận nuôi.

Từ đó, cô trở thành tiểu công chúa của Hồ gia, được cưng chiều sủng ái lên tận trời.

Người đời đều nói sau này Hồ Đông có chết cũng sẽ để lại gia sản cho cô.

Cứ như vậy, Tuyết Nhi lớn lên trong vòng tay của Hồ Đông, đến năm 17 tuổi, cô bắt đầu phát hiện ra tình cảm dành cho chú ấy không giống như bình thường. Hình như, cô đã thích chú ấy mất rồi.

Mỗi ngày nghe mọi người hối thúc chú mau kết hôn, Tuyết Nhi rất lo lắng, cô quyết định sẽ nói rõ lòng mình.



“Chú, cháu thích chú! Không, không phải thích, mà cháu… yêu chú!”

Cô gái nhỏ không ngừng lẩm bẩm, đứng sau cánh gà luyện tập những lời muốn nói.

Cô sợ bị từ chối nên đã chọn tỏ tình vào đúng hôm nay, vào ngày sinh nhật lần thứ 18 của cô. Như vậy, lúc chú ấy từ chối cô có lẽ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, cô cũng sẽ không bị tổn thương quá nặng nề.

Thời điểm tiệc sinh nhật diễn ra được một nửa, Tuyết Nhi bắt đầu sốt ruột vì không nhìn thấy Hồ Đông đâu.

Cô cầm điện thoại lên muốn gọi cho chú ấy, kết quả lại thấy bạn tốt gửi cho cô một tin nhắn:

"Tuyết Nhi, mau xem cái này đi! Trời ạ, chú của cậu đính hôn rồi nè!"

Lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng xôn xao của khách mời nhưng Tuyết Nhi không còn nghe thấy được gì, tay run rẩy nhấn vào đường link mà bạn gửi cho cô.

Trên màn hình hiện ra hình ảnh của Hồ Đông và một người phụ nữ xinh đẹp, khuôn mặt yêu kiều, dáng người lả lướt.

Họ âm thầm đính hôn vào một tuần trước nhưng đến bây giờ mới lộ ra.

Trái tim Tuyết Nhi đau đớn, cô không dám tin vào mắt mình, cả người run rẩy.

Bên tai cô bỗng nhiên truyền tới giọng nói ấm áp của Hồ Đông:

“Chúc mừng sinh nhật, tiểu công chúa.”

Tuyết Nhi quay đầu nhìn lại, phát hiện tiếng ồn xung quanh hóa ra là vì chú ấy dẫn theo người phụ nữ trong bài báo đến dự tiệc sinh nhật của cô.

“Giới thiệu với cháu, đây là Na Na.”

Không phát hiện ra sự bất thường của cô, người đàn ông lại nói:

“Tuyết Nhi, cháu sắp có thím rồi.”

Toàn thân Tuyết Nhi lạnh buốt, khóe môi cô vô thức cong lên, cười tự giễu một tiếng.

Mầm mống tình yêu trong lòng cô cứ như vậy chết yểu, cô còn chưa kịp tỏ tình đã phải thất tình.

Cô cứng đờ chào hỏi hai người, sau đó liền nói:

“Cháu cảm thấy không khỏe lắm, chú tiếp đãi mọi người giúp cháu nhé.”

Đôi mắt Tuyết Nhi đỏ bừng, cô không muốn khóc trước mặt người mình yêu nên vội vàng xoay lưng lại, chạy khỏi đại sảnh.

Chiếc váy công chúa màu trắng tinh khiết trên người giống như đưa tang cho mối tình mới chớm nở của cô.

Hồ Đông nhìn thấy trạng thái của cô bất thường, lập tức nâng chân muốn đuổi theo, lại bị Na Na kéo tay:

“Anh đi theo làm gì? Chẳng phải đây là điều anh muốn sao? Phải nhẫn tâm một chút, như vậy mới có thể để con bé từ bỏ được.”

Người đàn ông siết chặt nắm tay, nội tâm đấu tranh hồi lâu, cuối cùng không đuổi theo Tuyết Nhi.

Từ năm trước, Hồ Đông đã vô tình phát hiện chuyện Tuyết Nhi thích mình nhờ quyển nhật ký của cô bé. Điều này quá sai trái, mặc dù cô bé gọi hắn là chú nhưng nhiều năm qua bọn họ chung sống không khác gì cha con cả.

Hắn cảm thấy, có lẽ vì bình thường Tuyết Nhi ít tiếp xúc với người khác giới, lại đang ở độ tuổi dậy thì, tâm lý còn chưa ổn định nên đã hiểu nhầm tình thân thành tình yêu.

Hắn muốn cắt đứt suy nghĩ này của Tuyết Nhi, nhưng không hề muốn cô bé tổn thương.

Bữa tiệc sinh nhật hôm ấy vẫn diễn ra bình thường mà thiếu vắng nhân vật chính.

Tuyết Nhi trốn vào một góc nhỏ trong biệt thự, khóc đến nỗi không thở được. Cô nhiều lần nhìn về phía cửa, hy vọng sẽ có ai đó quan tâm đến cô, đi tìm cô, cho dù không phải là chú Đông cũng được.

Nhưng cuối cùng, tiệc tàn rồi, cô một mình lững thững trở về phòng.

Lúc đi ngang qua phòng khách, cô nghe thấy tiếng cười nói của Hồ Đông và những người khác, còn có người phụ nữ mà chú đưa về.

Tuyết Nhi dừng chân, bỗng nhiên cảm thấy lạc lõng.

Ngày thường Hồ Đông cưng chiều cô nhất, mọi người đều nói cô là đầu quả tim của Hồ tổng, nhưng cô biến mất trong tiệc sinh nhật, ngay cả người hầu cũng không thèm đi tìm cô.

Có phải… bởi vì bên cạnh chú ấy đã có người quan trọng hơn không? Là vì vậy sao?

“Ha…” Tuyết Nhi cười khổ một tiếng, lần đầu tiên sau 8 năm sống ở Hồ gia, cô cảm thấy nơi này thật lạnh lẽo, cảm thấy bản thân dư thừa