editor: snowie
Mọi người đều có suy nghĩ riêng, khi đến công đường, chỉ thấy Tư Mã Công đã an toạ ở chỗ ngồi, đứng bên cạnh là một người hầu, trong tay cầm một cây gậy.
“Công đài đường xa mà đến, chúng ta lại không thể nghênh đón từ xa, thϊếp thực sự rất hổ thẹn!” Nói xong liền hành lễ với Tư Mã Công.
(*đài: cách gọi kính trọng thời xưa gọi người đối diện, ví dụ: vị huynh đài)
Tư Mã Công được người hầu đỡ đứng dậy, cũng làm một lễ thật sâu hướng Thích thị, “Thích phu nhân, lão già này mạo muội đến nhà, mong phu nhân chớ trách!”
“Sao có thể chứ!” Thích thị ý cười đầy mặt, “Tư Mã Công chính là khách quý, thϊếp thỉnh còn không được!”
Tư Mã Công thế nhưng thở dài một hơi: “Lão già này thực sự không còn mặt mũi nào để nhận tấm lòng của phu nhân, lần này đến nhà chính là vì bồi tội mà đến.” Nói xong ánh mắt rơi xuống trên người Huy Nghiên.
Công đường nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người cũng đều không nhịn được nhìn về phía Huy Nghiên.
Thích thị cũng liếc nàng một cái, vẫn tức giận.
Huy Nghiên cũng biết sự việc này đều là do nàng gây ra, đành phải tiến lên, làm một lễ thật sâu với Tư Mã Công, “Vãn bối không còn gì để nói, cũng hổ thẹn với Tư Mã Công.”
Tư Mã Công nhìn nàng, thở dài một hơi, “Nữ Quân, lão nhân nhìn thấy sách lụa, cảm thấy bất an cho nên mới tới đây.”
Vương Cảnh thấy thế, vội vàng nói: “Tư Mã Công hẵng ngồi xuống đã, có chuyện gì thì từ từ đàm luận.” Nói rồi sai người hầu mang tới một chiếc ghế dài, trải một tấm nệm mềm lên trên rồi đích thân đỡ Tư Mã Công ngồi xuống.
Mọi người đều có chỗ của mình, Huy Nghiên đối diện với Tư Mã Công, nhìn tình hình liền biết có thể sẽ không dễ dàng, nàng âm thầm hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh.
Thích thị ngồi ở vị trí đầu, hòa khí nói, “Công đài, chuyện này chúng ta cũng vừa mới biết được, lão phụ không dạy, tiểu nữ kiêu căng, cũng không thực sự muốn làm chuyện thất lễ, lão phụ nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc, còn xin Công đài bớt giận.”
Tư Mã Công lắc đầu: “Chuyện này phát sinh cũng là do tiểu nhi gây ra, Nữ quân nổi giận cũng là hợp tình hợp lý. Chuyện giữa tiểu nhi và Lục thị lão phu vẫn luôn biết, không cáo tri cho quý gia cũng là lỗi của lão phụ.” Nói xong nhìn về phía Huy Nghiên, “Ý của Nữ quân lão phu đã biết, cũng thỉnh Nữ quân nghe lời lão phu nói. Tiểu nhi xác thực từng có ý với Lục thị, nhưng Lục thị cử chỉ vô dáng, lão phu cũng tiên phụ đều không hài lòng. Chuyện của Lục thị thỉnh Nữ quân yên tâm, trước khi tiểu nhi tới cửa đề thân đã quyết tâm chấm dứt, sau này tuyệt đối không liên quan gì nữa. Chuyện này lão phu lấy danh dự một nhà ra bảo đảm, tuyệt không vi phạm!”
Những lời này không khác nhiều so với những gì Huy Nghiên dự đoán. Sau khi nghe xong, nàng cũng không bối rối.
“Công đài ưu ái, vãn bối hổ thẹn, cũng không dám đảm đương.” Nàng hạ thấp người thi lễ với Tư Mã Công, nói, “Chuyện của Phủ quân và Lục phu nhân, Phủ quân đã cáo tri cho vãn bối biết. Chi tiết chuyện này như nào vãn bối không biết, nhưng thϊếp cho rằng Phủ quân đã có người mình ái mộ, mà vãn bối lại chỉ vì hôn nhân, chính là không thích hợp, cho nên vãn bối đã viết thư gửi tới quý phủ, thỉnh thối lui hôn sự.”
Tư Mã Công nói, “Lời của Nữ quân lão phu không dám nhận. Nữ quân tài đức vẹn toàn, tiếng lành đồn xa, lão phu cùng thái phó ngày xưa cũng một mực muốn kết thân, nhưng thế sự thân bất do kỷ, tiếc không thể thành, chuyện này chắc Thích phu nhân cũng biết. Bây giờ tiểu nhi cùng Nữ quân đều độc thân chính là trời đất tạo nên, nếu như cùng kết trăm năm, hai nhà đều vui vẻ.” Nói rồi nhìn về phía Thích thị, “Lão phu phúc bạc, trung niên mất thê, bây giờ sắp già, không bao lâu nữa liền xuống hoàng tuyền, chuyện duy nhất mà lão phu lo lắng cũng chỉ có tiểu nhi. Vốn tưởng rằng sau này có Nữ quân, tương lai liền có thể mỉm cười, nào có thể đoán được......” Ông còn chưa nói xong, đã thở dài.
Thích thị vội vàng an ủi: “Công đài chớ ưu tâm, chuyện gì cũng từ từ mà nói.” Nói rồi đưa mắt liếc Huy Nghiên một cái.
Huy Nghiên cắn cắn môi, cũng không có ý nhượng bộ.
“Công đài, vãn bối là người đã viết thư lụa, những lời trong đó đều là suy nghĩ thực tình của vãn bối.” Nàng nói, “Chuyện huỷ bỏ hôn sự tuy là vãn bối tự tiện chủ trương, nhưng chính là đã suy nghĩ kỹ càng, hiện tại cũng không thay đổi, còn xin Công đài thứ lỗi.”
Tư Mã Công nghe xong mặt biến sắc.
“Lời ấy của Nữ quân sai rồi!” Ông nhíu mày lại, “Ý nghĩa của hôn sự chính là sự kết duyên của hai nhà. Chuyện này hai nhà đã thương nghị rồi, bà mối cũng đã định ngày, nếu như Nữ quân nói lui liền lui, há chẳng phải là thất tín sao!”
Huy Nghiên sắc mặt nóng bừng, cũng không lùi bước: “Lời ấy của Công đài cũng sai rồi. Không dối gạt Công đài, nếu như trước đấy vãn bối biết được chuyện giữa Phủ quân cùng Lục phu nhân, nhất định sẽ không đáp ứng hôn sự này.”
“Chuyện hôn sự chính là phụ mẫu làm chủ, đâu có chỗ cho tiểu bối tự do thiện luận!” Tư Mã Công dường như cũng không ngờ Huy Nghiên lại cường ngạnh như thế, giận tái mặt, nói xong liền nhìn Thích thị, “Phu nhân! Lời của Nữ quân như thế, không biết ý của phu nhân như nào!”
“Vô lễ!” Thích thị trừng Huy Nghiên: “Tư Mã Công chính là khách quý, há có chỗ cho ngươi làm càn!”
Huy Nghiên vừa tức vừa ủy khuất, vừa định đáp lời thì Trần thị bên cạnh vội vã giật giật ống tay áo nàng, bảo nàng dừng lại.
Thích thị nói rồi quay người về phía Tư Mã Công, hạ thấp người thi lễ, “Công đài, tiểu nữ bất tài, lão phụ vô cùng hổ thẹn. Tư Mã Công nói rất phải, chuyện hôn sự là do phụ mẫu làm chủ. Nhi nữ chính là phụ mẫu sinh dưỡng, ngậm đắng nuốt cay hết thảy đều là vì con cái.”
Thần sắc Tư Mã Công buông lỏng, gật đầu, “Phu nhân có lý.”
Thích thị cười nói, “Cho nên, lão phụ cũng nghĩ rằng, hôn sự này tốt nhất vẫn là nên thu hồi.”
Lời ấy nói ra, công đường bỗng nhiên yên tĩnh.
Tất cả mọi người bao gồm cả Huy Nghiên, đều sửng sốt.
Tư Mã Công chết lặng, không thể tin được nhìn Thích thị.
“Công đài, xin hãy nghe thϊếp nói.” Thích thị nhìn Tư Mã Công, thần sắc buồn vô cớ, “Công đài, thϊếp mới vừa nghe Công đài nói, nhớ lại chuyện xưa, trong lòng cũng cảm thấy rất buồn. Nhớ năm đó, Công Đài cùng Mạc phu nhân, thϊếp cùng tiên phu, cả hai nhà đều rất tốt, vui vẻ, hòa thuận. Đáng tiếc thế sự vạn biến, hiện tại Công Đài cùng thϊếp, người kết tóc bên gối đều đã trở về xứ tùng bách, lẻ loi tại thế, dùng hơi tàn kéo dài tính mạng. May mắn thay là có nhi nữ ở bên bầu bạn, không đến nỗi cô độc. Công Đài yêu thương Phủ quân, thϊếp cũng đau xót nữ nhi của mình, không cần phải nói, đây chính là tình thương của bậc làm cha làm mẹ. Công đài, *thất thập cổ lai hy, thϊếp cùng ngài cùng lắm cũng chỉ tại thế được hơn chục năm nữa, mà hôn sự chính là chuyện chung thân của nhi nữ. Thϊếp cho rằng tình yêu thương của phụ mẫu không phải là áp đặt lên người khác mà phải xuất phát từ tâm nguyện của con cái. Chỉ khi tâm nguyện của con cái được thực hiện thì đó mới là đại thiện, còn nếu không tuân theo ý nguyện của cha mẹ thì nhất định sẽ sinh oán hận, như vậy còn gì là phúc đức? Trước đây khi Tư Mã Phủ quân đến hỏi ý, lão phụ đã nói, nếu tiểu nữ nguyện ý thì chuyện này tất thành. Bây giờ tiểu nữ nghĩ rằng không thể, bà mối lại chưa đến, tiểu nữ muốn ngăn cản tổn hại, tại sao lại không làm chứ? Lão phụ nghĩ như vậy, còn nguyện Công Đài lắng nghe. Về chuyện thất hứa từ hôn, lão phụ vô cùng hổ thẹn, cho dù bị Công đài chỉ trích, lão phụ cũng không dám khước từ!”
*thất thập cổ lai hy (人生七十古来稀): nghĩa là “đời người được bảy mươi năm xưa nay là hiếm có”
Huy Nghiên nghe mà không tin vào tai mình, ngơ ngác nhìn Thích thị nói không nên lời, cơ hồ vui đến phát khóc.
Tư Mã Công thần sắc bất định, một lúc sau đột nhiên đứng dậy, run rẩy vịn vào bàn trà, người hầu bên cạnh muốn đỡ nhưng bị ông đẩy ra.
“Thích phu nhân!” Tư Mã Công âm thanh nặng nề, “Đây chính là ý tứ của quý phủ sao?”
Thích phu nhân cũng đứng dậy, làm một lễ thật sâu hướng Tư Mã Công, “Thϊếp cùng toàn gia, thẹn với Công đài.”
Tư Mã Công còn muốn nói thêm nữa, bỗng nhiên có một người bước nhanh tới công đường, hô, “Phụ thân!”
Mọi người nhìn thấy liền cả kinh.
Là Tư Mã Giai!
Dáng vẻ hắn phong trần bước vào, đầu tiên là thi lễ với Thích thị và những người khác, sau đó chuyển hướng quay sang Tư Mã Công đang khϊếp sợ, đột ngột quỳ xuống, ngũ thể phục bái.
“Nhi tử về nhà biết được phụ thân tới Hoằng Nông liền vội vàng đuổi theo. Phụ thân! Chuyện từ hôn tuy là Vương Nữ quân đề nghị nhưng quả thực là lỗi của nhi tử! Nhi tử giấu diếm chuyện trước đây, vô cùng hổ thẹn với Vương Nữ quân, chuyện này không liên quan gì đến Nữ quân hết! Cho dù Nữ quân không nhắc tới thì nhi tử cũng sẽ làm, chuyện này nhi tử cùng Nữ Quân đã suy nghĩ kĩ, kính mong phụ thân bớt giận!”
Thanh âm hắn to rõ ràng, mọi người nghe xong nhìn nhau kinh ngạc.
Tư Mã Công nhìn hắn, nói không nên lời. Một lúc sau, ánh mắt của ông trở nên ảm đạm, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
“...... Không ra thể thống gì!” Ông cúi đầu thấp giọng oán hận, một lúc sau mới nhìn Thích thị.
“Phu nhân, chuyện đã đến nước này, lão phu cũng sẽ không cưỡng cầu.” Ông thi lễ, thấp giọng nói, “Đã đắc tội, xin phu nhân chớ trách, lão phu cáo từ!”
Thích thị ngẩn người, vội vàng bước tới nói: “Tư Mã Công chậm đã! Công đài đường xa mà đến, sao đã vội đi rồi? Ai da, chuyện tình của nhi nữ chúng ta cũng không thể làm gì, Công đài cần gì phải quá lo lắng! Hai nhà nhiều năm không gặp, mặc dù hôn nhân không thành nhưng vẫn còn tình nghĩa, sao không nhân dịp này liền tụ lại, ở lại một đêm, cũng là để thanh toàn tâm nguyện của tiên phu!”
Tư Mã Công cười khổ, lắc đầu.
“Chuyện này lão phu tự hiểu mình đuối lý, không còn mặt mũi đối mặt với thái phó. Tấm lòng của phu nhân, lão phu hiểu được, đường đột đến phủ, phu nhân chớ trách.”
Thích thị biết không giữ được, chỉ đành phải nói, “Như vậy đành theo ý tứ của Công đài.” Nói rồi phân phó gia đinh chuẩn bị đồ đạc xuất hành, lại lệnh Tào Khiêm cùng vài tên gia đinh khác đưa tiễn, cùng bọn họ trở về Trường An.
Tư Mã Công nói lời cáo biệt xong, chống trượng đi ra ngoài.
Tư Mã Giai một mực không nói chuyện, nhưng nhìn thấy vậy cũng cáo biệt mọi người. Đối mặt Thích thị cùng Huy Nghiên, hắn cũng không che giấu vẻ áy náy.
Thích thị đối với hắn không còn nhiệt tình giống như trước nữa, nói hai câu phải chiếu cố Tư Mã Công thật tốt rồi cùng Trần thị đi khỏi.
“Tại hạ liền cáo từ, Nữ Quân bảo trọng.” Hắn nhìn Huy Nghiên, nói thật nhỏ.
Huy Nghiên khẽ gật đầu, nhìn hắn, mấp máy môi, nhưng chỉ nói vài lời đơn giản, “Phủ quân bảo trọng.” Nói rồi, thi lễ.
Tư Mã Giai lại cáo biệt với đám người Vương Cảnh, quay người đuổi theo Tư Mã Công.
Trước phủ, xe ngựa đã chuẩn bị xong xuôi, Tư Mã Giai đang muốn lên xe, chợt nghe sau lưng vang lên tiếng của Huy Nghiên “Phủ Quân.”
Tư Mã Giai quay đầu.
Nhìn thấy Huy Nghiên từ trong nhà đi ra.
Nàng nhìn qua hắn, đi đến trước mặt hắn, do dự phút chốc, nói, “Có một chuyện ta chưa bao giờ nói với Phủ quân.”
Tư Mã Giai kinh ngạc, “Chuyện gì vậy?”
Huy Nghiên nói thật nhỏ, “Từ nhỏ ta đã luôn một mực thích Phủ quân.”
Tư Mã Giai sửng sốt, trong chốc lát khuôn mặt đỏ ửng, biểu lộ không chắc, “Nữ Quân......”
“Phủ quân xin hãy nghe ta nói hết.” Gò má Huy Nghiên cũng nóng bừng, nhưng trong lòng lại bình tĩnh nhìn Tư Mã Giai, nói, “Cho nên, khi Phủ quân ngỏ lời muốn đề thân lúc đó ta mừng rỡ không thôi, một lời liền đáp ứng. Phủ quân trong lòng ta luôn chính là như ngọc quân tử, không ai có thể sánh bằng. Ta mặc dù thân ở Hung Nô, nhưng chưa bao giờ quên tình cảm năm đó, chắc hẳn Phủ quân chờ Lục phu nhân cũng như thế. Trái tim của Phủ quân không thuộc về ta, hôn sự của chúng ta có thể giải trừ trước khi thành chính là chuyện may mắn, ta cũng không oán hận, chỉ nguyện Phủ quân từ nay về sau không phụ lòng mình, cũng không uổng phí một hồi tương giao của chúng ta.”
Tư Mã Giai nhìn xem Huy Nghiên, cổ họng bỗng nhúc nhích, vành mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, cúi đầu thật sâu trước Huy Nghiên, “Tại hạ vô cùng hổ thẹn, lời của Nữ Quân, tại hạ nhất định khắc sâu trong lòng.”
Nói rồi, hắn nhìn chăm chú Huy Nghiên, lộ ra nụ cười, “Cáo từ.”
“Cáo từ.” Huy Nghiên cũng mỉm cười.
Tư Mã Giai quay người, leo lên xe ngựa, tay áo theo gió vung lên, tựa như đã được giải thoát.
Huy Nghiên đứng ở trước cửa, nhìn cỗ xe ngựa lộc cộc rời đi, vung lên bụi đất, đi về phương xa.
“Nhị tỷ, hôn sự của tỷ lại hỏng rồi.” Vương Oanh đứng ở sau lưng nàng, nhỏ giọng nói.
Huy Nghiên“Ừm” một tiếng, trong lòng cũng khóc nức nở, bĩu môi.
Vương Oanh nhìn thấy thần sắc của nàng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói, “Ở Trường An không chỉ có mỗi Tư Mã Phủ Quân, nhị tỷ, lần trước chúng ta ở dịch quán gặp phải vị Lưu công tử kia, muội cảm thấy hắn cũng rất tốt, hắn đã từng có hôn phối chưa?”
Huy Nghiên kinh ngạc, bỗng dưng nhớ tới hôm đó ở trong vườn ngự uyển, hoàng đế quay lưng không ngoảnh đầu lại.
“Hắn sao......” Huy Nghiên cười khổ, “Cho dù hắn còn độc thân, ta chỉ sợ cũng không gặp lại được nữa.”
Vương Oanh kinh ngạc: “Vì sao a?”
Huy Nghiên không trả lời, nhéo nhéo mặt của nàng, “Vào nhà thôi.” Nói xong, kéo tay của nàng, đi vào nhà.