*Giáp đệ: Biệt thự
Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Hai thương nhân người Hồ đột nhiên bị Huy Nghiên hỏi, đều là vẻ mặt khó hiểu.
Vị râu quai nón đánh giá Huy Nghiên, lát sau, nói, “Tại hạ biết tiếng Hán. Ta sắp đi Hồ, không biết nữ quân có chuyện gì?”
Huy Nghiên nhìn nhìn trong tiệm, khẽ vuốt cằm, “Kính xin kiếm một chỗ nói chuyện.” Dứt lời, đi ra phía ngoài.
Hai người nheo mắt nhìn nhau, tuy không biết chuyện gì, nhưng vẫn đi theo ra ngoài.
Cách đó không xa có một quán rượu, Huy Nghiên bảo người hầu đi cùng chủ quán rằng nàng muốn một nhã gian*, thêm một bầu rượu ngon, sau đó đi cùng hai vị kia vào trong.
(*Nhã gian: Phòng lịch sự, yên tĩnh…)
Hai thương nhân người Hồ thấy Huy Nghiên hành động như thế, biết là chính sự. sau khi vào nhã gian, vị râu quai nón thi lễ với Huy Nghiên, “Được nữ quân khoản đãi, không biết quý ý, kính xin nói thẳng.”
“Hai vị, không biết xưng hô như thế nào.” Huy Nghiên bảo thị tỳ rót rượu, mỉm cười nói.
“Tại hạ Thiện Thiện Ngô Đô.” Một người nói.
“Tại hạ Bồ Loại Lý Tích.” Vị râu quai nón nói.
Huy Nghiên kinh ngạc: “Là tên Hán?”
“Đó là đương nhiên” Lý Tích nói, “Cha ta là người Hán.”
Huy Nghiên gật đầu, cũng không nói lời vô nghĩa nữa, bảo thị tỳ mang tố kiêm lên trình trước mặt hai người.
“Ta muốn bán 20 cuộn tố kiêm tới đất Hồ, đáng tiếc không ai chịu nhận.” Nàng nói, “Cho nên muốn mời chư vị mang hộ tố kiêm của ta, tiêu thụ ở đất Hồ “
Lý Tích cùng Ngô Đô đều kinh ngạc.
Ngô Đô đang định nói, Lý Tích lại cười một tiếng, “Nữ quân muốn bán tố kiêm này cũng được. Chất liệu đúng là không tồi, chỉ không biết đất Hồ lớn như vậy, nữ quân muốn bán đến nơi nào, hay chỉ bán lấy vài đồng tiền?”
Huy Nghiên không trả lời, hỏi lại, “Nếu Lý quân là ta, bán đến Vương Đình Ô San, có thể bán vài đồng tiền thôi chăng?”
“Ta sao?” Lý Tích nhìn cuộn tố kiêm kia, “Nếu như đến Ô San, tố kiêm bình thường cũng phải bán được một ngàn bốn năm trăm tiền, tố kiêm này của nữ quân, đắt hơn trăm tiền.”
Sắc mặt Huy Nghiên không thay đổi, trong lòng lại biết con số này phù hợp, người này đúng là người trong nghề.
“Chẳng qua, tố kiêm này của nữ quân không bán được.” Hắn bổ sung thêm.
Huy Nghiên kinh ngạc: “Vì sao?”
Lý Tích nói: “Tuy tố kiêm của nữ quân tốt, lại quý. Phần lớn gia đình phú quý đều dùng gấm chứ không dùng kiêm bao giờ, gia đình tầm thường mua kiêm, nhưng phải càng tiện nghi càng tốt. Cho nên ta nói, tố kiêm này của nữ quân không bán được.”
Lời này quả thật có lý.
Huy Nghiên gật đầu, nói, “Nhưng nếu như ta đi bán, sẽ không bán cho người phú quý, tố kiêm người khác bán bao nhiêu, ta liền bán như thế.”
Lý Tích mỉm cười. Lúc này, Ngô Đô bên cạnh cũng cười, “Nữ quân người Hán, người có biết, vì sao một cuộn lụa dệt 600 tiền, bán đến Hồ lại tăng gấp hai, ba lần, thậm chí gấp mười lần không?”
Huy Nghiên nói: “Vì sao?”
Ngô Đô bẻ ngón tay tính cho nàng xem: “Trừ bỏ chi phí mua hàng hóa vào, nước uống, ăn ở, trộm cướp hung hiểm trên đường cũng phải tính vào giá thành. Còn có súc vật, trên thị trường hiện nay, một con lạc đà khỏe mạnh đã 8000 tiền, thương đội hơn mười con lạc đà, giá tiền cũng tính vào trong giá thành.”
“Ta có thể đưa ra ba con lạc đà.” Huy Nghiên thản nhiên nói.
Hai người nghe được lời này, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Huy Nghiên biết việc này có sức thuyết phục, tiếp tục nói, “Ta có thể lập văn tự với các vị, thương khách các vị, ta bỏ vốn một phần, các vị thay ta mang hàng hóa. Hai mươi cuộn tố kiêm này, tùy các vị mang đi bán, trở về đưa ta hai vạn 4000 tiền. Trước khi lên đường, hàng hóa, tiền bạc, lạc đà đều lập văn tự.”
“Hai vạn 4000 tiền?” Ngô Đô kinh ngạc mà cười, “Sao nữ quân không bán cho Triệu Hồ, xem hắn có cho người hai vạn bốn ngàn tiền không.”
“Đương nhiên hắn sẽ không.” Huy Nghiên bình tĩnh, “Nhưng ta cũng sẽ không cho hắn ba con lạc đà.”
Lý Tích cùng Ngô Đô trao đổi ánh mắt, không nói chuyện.
Huy Nghiên cũng không thúc giục, nói, “Không bằng hai v suy nghĩ một chút, nếu nghĩ kỹ rồi, đến phía Tây Tuyên thành vào phủ của Bình Chuẩn lệnh thừa Chu Tuấn, báo Vương nữ quan là được.”
Hai người nghe thấy cái tên kia, sắc mặt khẽ biến.
Huy Nghiên lại không hề nhiều lời, nàng gật đầu thi lễ, đứng dậy rời đi.
*******************
Huy Nghiên về thẳng nhà Vương Mậu, Vương Mậu cùng Chu Tuấn đều ở nhà, thấy nàng trở về, vội hỏi như thế nào. Huy Nghiên nói thật, cười cười nói, “Cần phải chờ một chút, xem bọn họ trả lời như thế nào đã”.
“Muội muốn mua lạc đà?” Vương Mậu kinh ngạc, nhíu mày, “Ba con, mỗi con 8000 tiền, chính là hai vạn 4000 tiền. Bọn họ mang theo lạc đà này đi, nếu như mất hoặc chết, vậy chẳng phải muội thiệt vốn gốc rồi sao?”
“Chuyện này tỷ không cần lo lắng.” Huy Nghiên nói, “Trưởng tỷ, lúc ở Vương Đình muội từng gặp rất nhiều thương khách, những người này, coi lạc đà như bảo bối, thêm một con lạc đà là thêm một phần hàng hóa có thể bán, người có chết cũng chưa thể chết lạc đà.”
“Ngộ nhỡ thì sao?”
“Ngộ nhỡ thì không còn gì để nói rồi.” Chu Tuấn chậm rãi nói, “Đi Tây Vực bán hàng hóa, vốn là mua bán trên lưỡi đao, thành thì hóa thương nhân giàu có, thua tất biến kẻ nghèo hèn.” Dứt lời, hắn nhìn Huy Nghiên, “Muội đã nghĩ kỹ chưa? Cái này cũng không phải chút tiền đâu, cho dù tất cả đều như mong muốn, tiền trở về cũng chỉ hòa với tiền vốn mua lạc đà, vậy thì tiền vốn tố kiêm không thu về được một đồng nào.”
Huy Nghiên nói: “Nghĩ kỹ rồi. Tỷ phu, huynh cũng không ngẫm lại xem, nếu muội muốn thành lập một tổ thương nhân tới đất Hồ, thì phải tốn bao nhiêu tiền vốn? Ba con lạc đà cũng không tính là cái gì, nếu như được lâu dài, cũng chỉ bỏ ra có chút tiền. Lần này muội chỉ đi tìm một chút tặng phẩm mà thôi, nếu như lỗ, cũng lỗ không nhiều, nếu lời, liền có kế lâu dài.”
Vương Mậu nghĩ nghĩ, thở dài: “Việc này quả thực điên rồ… Tỷ sợ muội bị người ta lừa .”
“Không tới mức bị lừa.” Huy Nghiên giảo hoạt cười, nhìn nhìn Chu Tuấn, “Ta nói với bọn tọ, tỷ phu là Bình Chuẩn lệnh thừa.”
Bình Chuẩn lệnh chuyên vì cai quản đám thương nhân mà lập ra, đến cả nhà giàu như Triệu Hồ cũng phải nhún nhường ba phần, lợi hại trong đó, đám thương nhân người Hồ đều biết.
Chu Tuấn sửng sốt, cười khổ với Vương Mậu, “Ta nói với nàng cái gì ấy nhỉ, đừng lo lắng nữa, muội muội này của nàng, tuy có cái tôn hào nữ quan, nhưng thực sự thì còn gian trá hơn ta nhiều.”
****************
Thật ra thì Huy Nghiên không lo lắng đám thương nhân người Hồ không đồng ý. Nàng nhìn ra được, hai người đó, Lý Tích là người làm chủ. Lúc nói chuyện, phần lớn thời gian hắn đều cau mày suy tư, Huy Nghiên biết hắn đã động tâm.
Nàng đoán không sai, sáng sớm ngày hôm sau, thị tỳ đến bẩm báo, nói bên ngoài có một người Hồ tới cầu kiến.
Đợi đến lúc mời hắn vào, Huy Nghiên nhìn lại, đúng là Lý Tích.
“Những cuộn tố kiêm kia, ta trở về sẽ trả cho nữ quân hai vạn tiền.” Lý Tích ngồi xuống, liền nói như vậy.
Huy Nghiên không nhượng bộ: “Lý quân, chớ quên tiền hàng hóa vốn là ta bỏ ra, còn có thêm ba con lạc đà”
Lý Tích nói: “Ba con lạc đà kia cũng cần phải chở hàng của nữ quân nữa, nữ quân cũng chớ quên rằng chúng ta đi hoang mạc vượt qua Sa Hà, lấy mạng đem lợi về cho nữ quân.”
Huy Nghiên cười cười: “Lần này các vị đi Hồ, quả thật là những con lạc đà kia chở hàng của ta, nhưng lúc trở về, lại chở đầy hàng hóa của Lý quân. Đặc sản đất Hồ, cũng được bán ở Trung Nguyên với giá tiền rất cao. Đừng nói mấy cuộn tố kiêm kia, giá Lý quân bán đi, tất nhiên sẽ không thấp hơn bốn vạn tiền, Lý quân, đây đã là mua bán không cần vốn, nếu không muốn cũng hết cách, ta có thể tìm người khác.”
Lý Tích cân nhắc chốc lát, rốt cuộc nhận lời.
Tố kiêm còn lại phài trở về Thiếm ấp mua, Huy Nghiên cùng Lý Tích ước định, bảy ngày sau, sẽ lập văn tự ở dưới cây liễu trong chợ phía Tây.
Nàng tự mình từ Trường An tới thiểm ấp tìm vị chủ nhân của cửa hàng kia, sau một hồi bàn bạc giá cả, lấy mỗi cuộn 610 tiền mua 20 cuộn. Lại mang theo người hầu có hiểu biết về súc vật, đến khu phố bán súc vật mua lạc đà.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, ngày ấy giao hàng, lúc nàng nhìn thấy Lý Tích, liền giật mình. Chỉ thấy hắn cạo bộ râu kia đi, lộ ra gương mặt trẻ tuổi. Chỉ thấy tóc đen mắt đen, lại mũi cao mắt sâu, nửa giống người Hán, nửa giống người Hồ.
Hắn mặc trang phục người Hồ sạch sẽ, trên thắt lưng treo một thanh đao Hồ cùng một thanh kiếm Hán, ngăn nắp sáng loáng, oai phong lẫm liệt.
Huy Nghiên lấy văn tự ra, đưa cho Lý Tích.
Hắn xem xét, nhìn văn tự, sảng khoái ký tên đồng ý ở bên dưới.
“Các vị xuất phát luôn sao?” Huy Nghiên nhìn lạc đà phía sau hắn chở đầy hàng hóa, ngựa cùng hơn mười đồng bạn, hỏi.
“Đúng thế.” Lý Tích nói.
“Khi nào trở về?”
“Hai tháng.”
Huy Nghiên gật đầu, cười cười, hành lễ, “Như vậy, chúc chư vị lên đường bình an.”
Lý Tích nhìn nàng, cũng cười cười, đáp lễ lại, hướng về phía mọi người hô một tiếng. Mọi người đáp lại, nối đuôi nhau xuất phát, đi về phía cổng thành bên kia.
Vương Oanh đi theo, hoàn toàn không biết nội tình, nhìn tình cảnh này, vẻ mặt ngây thơ.
Đợi đến khi Huy Nghiên trở lại trong xe ngựa, Vương Oanh hỏi, “Nhị tỷ, những người kia là ai vậy?”
“Một vài người quen.” Huy Nghiên nói ngắn gọn.
Vương Oanh “Ồ” một tiếng, lại nhìn nàng, “Nhị tỷ, sao trông tỷ lại cực kỳ quan tâm thế?”
Huy Nghiên nghe nói như thế, mới phát giác lúc này mình đúng là đứng ngồi không yên, lòng bàn tay còn đang phát lạnh. Nàng nhìn phương hướng thương khách kia đi xa, thở dài, buồn bã nói, “Đương nhiên quan tâm rồi, bọn họ mang ruột gan của tỷ đi đấy.”
Canh giờ còn sớm, Huy Nghiên không có chuyện gì, liền mang theo Vương Oanh đến chợ phía Tây.
Hai tỷ muội nàng tới Trường An đã gần 10 ngày, chậm trễ rất nhiều ngày so với số ngày báo cho nương biết. Hôm qua, trong nhà gửi thư tới, Thích thị giục Huy Nghiên cùng Vương Oanh trở về. Huy Nghiên lường trước lần này ước chừng không dễ dàng thương lượng, liền cùng Vương Oanh đi dạo ở một khu phố mua khăn trùm đầu cùng trang sức, sau đó sẽ trở về lấy lòng xin nương tha tội.
Vương Oanh rất thích nhứng món đồ trang sức mới lạ có hoa văn nho nhỏ, Huy Nghiên cho nàng mua mấy thứ, nàng không kịp chờ đợi bảo Huy Nghiên đeo cho mình. Trên đường hồi phủ, Vương Oanh đưa mắt nhìn xa xa thấy mái cong trên Bắc khuyết* Vị Ương cung, ánh mắt ngừng lại ngắm nhìn.
(*Bắc khuyết: lầu Bắc)
Huy Nghiên phát giác, đi theo nhìn, biết là Vương Oanh đang nhìn nhà cũ trước đây.
“Ngày ấy muội nói với ta, cây hạnh ở thành Đông vẫn còn, đi nhìn xem như thế nào?” Nàng mỉm cười nói, “Nay tuy đã qua, nhưng nói không chừng còn nở vài bông hoa đó.”
Vương Oanh sáng mắt lên, gật gật đầu.
Trường An rất lớn, Vị Ương cung của hoàng gia, Trường Nhạc cung, Minh Quang cung, Quế cung, Bắc cung chiếm cứ thành Nam, trong đó, Bắc khuyết cùng Đông khuyết Vị Ương cung ở ngoài, là nơi ở của những kẻ quyền quý, gọi là Khuyết giáp đệ cùng Đông khuyết giáp đệ. Mà quý nhân thân phận thấp một chút cùng với dân chúng tầm thường, ắt cư trú ở 160 ngôi làng nơi thành Bắc.
Tuy tổ tiên Chu Tuấn nổi danh, nhưng mới tới Trường An, cũng chỉ có thể ở phía Bắc Tuyên thành. Mà ốc trạch trước đây của Vương thị, ở trong Khuyết giáp đệ. Tiên đế thưởng thức Vương Triệu, ban giáp đệ cho ở, Huy Nghiên cùng Vương Oanh, từ khi ra đời đã sống ở đó, đẩy cửa sổ ra, là có thể trông thấy đài cao của Vị Ương cung. Nhưng ốc trạch này cũng không phải là nhà bọn họ, Vương Triệu thất thế thì tất cả ân sủng của tiên đế đều bị thu hồi, cũng bao gồm cả ốc trạch kia.
Ở trong giáp đệ đều là người có chức tước cao, khắp nơi là ốc trạch cao lớn, cực kỳ im lặng, xe ngựa đi trên đường, có thể nghe thấy tiếng bánh xe kêu lộc cộc vang lại. Lúc tới ốc trạch cũ, Huy Nghiên cùng Vương Oanh xuống xe, đi bộ qua.
Vương Oanh nói không sai, bên cạnh thành Đông, thực sự có thể nhìn thấy cành cây hạnh. Chỉ là đã qua thời kỳ nở hoa, nên không nhìn thấy hoa. Mà bức tường vây hình như vừa được tu sửa lại, vôi trắng vẫn còn mới.
Hai người đứng nhìn một hồi, Vương Oanh nói, “Không biết hiện giờ ai đang ở trong trạch này.”
Huy Nghiên biết nàng vẫn còn nhớ nhung khoảng thời gian ấu thơ lúc còn ở Trường An, giây lát, nhẹ giọng nói, “Vô luận là ai ở, một khi thất thế, cũng sẽ bị trục xuất ra ngoài như chúng ta.”
Vương Oanh nhìn nàng một cái, dường như cảm thấy có lý, gật gật đầu.
Lúc này, phía trước có tiếng xe ngựa truyền đến, Huy Nghiên cảm thấy không nên dừng chân, nói với Vương Oanh, “Về thôi.”
Vương Oanh đáp lại, lại nhìn sang cây hạnh trên đầu tường, đi theo Huy Nghiên trở về.
Tiếng xe ngựa kia dần dần gần, lúc đối mặt mà tới, Huy Nghiên nhìn thấy đó là một chiếc xe ngựa xinh đẹp, phía trước là rèm trúc nhỏ rũ xuống, bên cạnh là một người tuổi còn trẻ đang cưỡi ngựa, chung quanh có người hầu đi theo, ước chừng là từ giáp đệ nhà ai đó đi ra ngoài.
Khó khăn lắm lướt qua nhau, xe ngựa kia bỗng nhiên dừng lại, một lát sau, sau lưng truyền tới một giọng nói, “Oanh?”
Hai người kinh ngạc, quay đầu, thấy người cưỡi ngựa quay đầu ngựa tiến lại đây, là một nam tử tuổi trẻ chừng mười tám, khuôn mặt tuấn tú, y phục tinh xảo.
Vương Oanh nhìn hắn, ngớ ra, mặt bỗng nhiên đỏ lên.
Huy Nghiên kinh ngạc, nhìn nam tử kia, chỉ thấy xa lạ, thấp giọng hỏi Vương Oanh, “Người phương nào?”
“Là cháu trai của Hà Phụng Thường, Hà Mạo.” Vương Oanh nhỏ giọng nói.
Huy Nghiên nhớ tới. Lần trước, Vương Mậu từng nói cho nàng biết, trong nhà đã từng hứa hôn cho Vương Oanh, đối phương chính là cháu trai của Hà Phụng Thường, nay nhìn nam tử tên Hà Mạo này, chính là vị hôn phu trước kia của Vương Oanh không sai được.
Hà Mạo cũng thấy được Huy Nghiên, vội xuống ngựa, tiến lên thi lễ với nàng, “Hạnh ngộ nữ quan.”
Huy Nghiên kinh ngạc, đáp lễ, nói: “Công tử biết thϊếp?”
“Tất nhiên là biết.” Hà Mạo vội nói, “Năm đó nữ quan làm hầu thư ở Cung Học, người nào không biết chứ.”
Huy Nghiên gật đầu, nhìn Vương Oanh, chỉ thấy nàng nhìn Hà Mạo không lên tiếng, muốn nói lại thôi.
Hà Mạo cũng nhìn nàng, lại hỏi Huy Nghiên, “Cả nhà nữ quan đều trở về Trường An sao?”
Huy Nghiên mỉm cười: “Ta và muội muội đến Trường An thăm trưởng tỷ.”
Hà Mạo gật đầu, trên mặt lộ chút thất vọng, nhưng nụ cười vẫn đầy mặt, “Như thế, không biết nữ quan cùng Oanh ở nơi nào, ta…”
“Mạo, xảy ra chuyện gì?” Đây là giọng nói truyền đến từ trong xe, rèm trúc dài bị vén lên, một nữ tử lộ nửa người ra, nhìn bọn họ.
Vương Oanh nhìn thấy nữ tử kia, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi.
“Thạch Vân, đó là Thạch Vân sao?” Nàng mở miệng hỏi Hà Mạo, “Sao ngươi lại ở cùng một chỗ với nàng ta?”
Hà Mạo cũng rối rắm, vội nói, “Oanh, hôm nay Phù Dương hầu phủ chuẩn bị tiệc thọ thần, ta vừa ra, trong nhà bảo ta đưa nàng ấy trở về… Oanh, đều là ý của phụ mẫu, muội biết ta không làm chủ được mà.”
“Không làm chủ được không làm chủ được!” Hai mắt Vương Oanh hồng hồng, đẩy hắn ra, “Lúc nhà ngươi tứ hôn cho ngươi ngươi cũng nói không làm chủ được! Ngươi biết rõ ta ghét nàng ta nhất!” Dứt lời, nàng cũng không nhịn được nữa, khóc lóc xoay người chạy đi.
“Oanh!” Huy Nghiên sốt ruột, cũng mặc kệ vẻ mặt khó coi của Hà Mạo, vội đuổi theo.
Vương Oanh chạy rất nhanh, đợi đến lúc trở lại cạnh xe ngựa, nhào vào bên cạnh khóc lớn lên.
Người hầu bên cạnh ngạc nhiên, không rõ ràng cho lắm.
“Oanh!” Huy Nghiên đuổi lại, thò tay đỡ lấy Vương Oanh. Vương Oanh gục trên đầu vai của nàng, khóc tan tành, “Nhị tỷ… Vì sao cha lại phải làm thái phó Thái tử! Vì sao lại phải chọc tức tiên đế! Vì sao phải rời Trường An… Lúc trước bọn họ cũng rất thích muội, đều là giả? Đều là giả sao…”
Huy Nghiên nghe, trong lòng cũng khổ sở, lại không biết nên an ủi như thế nào mới tốt, chỉ có thể ôm chặt nàng, “Oanh, muội còn có tỷ, còn có nương cùng huynh tỷ. Oanh, đừng khóc nữa…”
“Vương nữ quân?”
Đang nói chuyện, phía sau bỗng vọng lại một giọng nói.
Huy Nghiên quay đầu, giật mình.
Một nam tử đang đứng ở phía sau nhìn các nàng, áo gài gấm màu xanh nhạt, cái khuôn mặt kia, khiến trái tim Huy Nghiên đập thình thịch.
Tư Mã Giai.