*Tố kiêm: Lụa mịn màu trắng
Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Huy Nghiên bình tĩnh nhìn Vương Mậu.
Nói thật, gia tộc thất thế sẽ có cảnh ngộ như thế nào, nàng đã thấy quá nhiều ở Trường An. Lúc ở Sóc Phương, Đới Tùng cũng từng nói qua, nhưng Huy Nghiên không nghĩ tới, mà chuyện chán nản nhất lại xảy ra trên người muội muội nhỏ nhất trong nhà.
“Oanh biết không?” Huy Nghiên nói thật nhỏ.
“Sao lại không biết được chứ.” Vương Mậu cười khổ, “Không duyên không cớ không gặp lại hôn phu nữa, không biết sao được?”
Huy Nghiên không trả lời.
Vương Mậu thở dài: “Muội hỏi cữu cô đối xử với tỷ như thế nào ư, người trong thiên hạ, kỳ thật đều hướng lợi. May mắn tỷ phu muội là người chịu che chở tỷ, nên tỷ không phải chịu nhiều gian khổ.” Nói xong, nàng cười rộ lên, “Huy Nghiên, muội phải nhớ, chọn rể phải chọn người biết nghe lời, gia thế tiền tài, không kém quá là được.”
“Cái gì nghe lời, cái gì gia thế.” Một giọng nói từ nơi xa truyền đến, hai người giật mình, nhìn lại, thấy Chu Tuấn đang thong thả đi tới, trong tay còn cầm hai nhánh hoa hồng.
“Nói cái gì sau lưng ta đó?” Giọng điệu hắn tỏ vẻ không vui, lại đưa hoa hồng qua.
Vương Mậu trừng hắn: “Sao lại hái hoa lung tung rồi, chàng có biết ngày thường người nhà chăm sóc nó vất vả lắm không.”
Chu Tuấn không cho là đúng: “Hoa nở rồi không phải để hái sao? Này, mỗi người một nhánh, không cho phép nói không. Huy Nghiên, ban nãy tỷ phu hái nó bị gai đâm vào tay, muội nhìn xem…”
“Không biết xấu hổ…”
Hai người này lại bắt đầu cãi nhau, Huy Nghiên đứng ở một bên nhìn, không khỏi mỉm cười. Trưởng tỷ này của nàng, ở nhà chính là người có cái miệng sắc bén, lúc trước nương thường hay lo lắng tính tình của tỷ ấy như thế, sẽ bị nhà chồng chán ghét. Nhưng sau này đã chứng minh, tỷ ấy kết duyên với một trượng phu hợp tình hợp ý. Mỗi khi nhìn đến hai người bọn họ, Huy Nghiên lại cực kỳ hâm mộ.
“Đừng ngắt lời.” Chu Tuấn bỗng nhiên nghiêm mặt: “Mới vừa rồi nàng nói cái gì nghe lời, cái gì gia thế?”
“Còn có thể nói cái gì, muội muội muốn chọn rể, chọn rể không phải là xem nhân phẩm gia thế sao.” Vương Mậu vừa cài hoa lên mái tóc, vừa nháy mắt với Huy Nghiên.
Huy Nghiên đỏ mặt, vội nói, “Không phải, muội…”
“Cái gì mà không phải.” Chu Tuấn nhìn Huy Nghiên, bỗng nhiên nhướn mày cười, “Hóa ra là thế. Huy Nghiên, nếu muội coi trọng ai, báo cho tỷ phu biết, tỷ phu nay là người của Bình Chuẩn phủ, chỉ cần không phải người trong hoàng tộc, tỷ phu đều có thể thay muội đi nói chuyện.”
Huy Nghiên không biết làm thế nào: “Tỷ phu đừng đùa nữa, chuyện thành thân, nào do muội tự tiện làm chủ.”
“Sao lại không thể làm chủ?” Chu Tuấn sửa lại, “Nếu muội không nghĩ kỹ, sẽ như tỷ phu năm đó, hối hận thì đã muộn rồi.”
Vương Mậu dựng lông mày: “Chàng lặp lại lần nữa xem…”
Hai người lại tiếp tục đấu võ mồm, Huy Nghiên cùng Vương Mậu cũng không nói chuyện riêng tư được nữa.
Lúc ra khỏi hoa viên, Chu Tuấn rốt cuộc nói đứng đắn nói, “Huy Nghiên, chớ trách tỷ phu nói thẳng. Ở phòng khách, những trưởng bối kia nói chuyện không xuôi tai, nhưng cũng có chút đúng. Nay muội đã 24, nếu muốn tìm người trong sạch, vẫn phải tìm hiểu rõ mới được. Trường An, Lạc Dương không thiếu con cháu thế gia, hai mươi mấy tuổi vẫn chưa thành thân, tỷ phu và trưởng tỷ muội sẽ chú ý khắp nơi cho muội, nếu thuận tiện, muội theo ta tới Trường An ở cũng tốt.”
Huy Nghiên ấm lòng, cười cười, “Muội hiểu, đa tạ tỷ phu.”
*******************
Hoàng đế tuần tra biên cảnh khoảng bảy tám ngày thì khởi giá hồi kinh.
Sau khi tới Cam Tuyền, hoàng đế ra lệnh dừng chân lại Cam Tuyền cung, nghỉ ngơi ở đây một ngày.
Cam Tuyền cung là ly cung* lớn nhất trong kinh đô, dựa vào núi Cam Tuyền, hoàng hôn buông xuống, trên thành đã thắp đuốc, treo đèn l*иg, rực rỡ loá mắt.
(*Ly cung: Nơi vua ở lại lúc đi vi hành)
Chấp Kim Ngô mở đường, Vũ Lâm vệ sĩ đứng ở hai bên, giáo kích* như rừng, uy vũ oai hùng.
(*Kích: binh khí thời cổ)
Hoàng đế xuống xe, một mạch đi đến tẩm cung, mới đến trước cửa đại điện, bỗng nghe thấy có người gọi hắn, “Bệ hạ!”
Quay đầu, thấy một nữ tử, đứng dưới ánh đèn l*иg nhìn hắn, cười dịu dàng.
“Vân?” Hoàng đế kinh ngạc.
Đậu Vân đi tới, thi lễ với hắn, “Bái kiến bệ hạ.”
Đậu Vân, nữ nhi của Bình Ân hầu – Đậu Thành, là muội muội của nhị hoàng tử phi đã mất – Đậu thị. Đậu thị mười lăm tuổi thì gả cho nhị hoàng tử, đúng lúc bệnh dịch, một năm sau thì mất. Hoàng đế từ đó về sau vẫn chưa cưới ai, sau khi lên ngôi, phong cha của Đậu thị là làm Bình Ân hầu.
“Sao muội ở đây?” Hoàng Đế hỏi, lại nhìn về phía Nghiêm Phưởng – Chính Cung Cam Tuyền cung đang đứng ở một bên.
Nghiêm Phưởng bước lên phía trước, đang định mở miệng, Đậu Vân lại nói, “Bệ hạ chớ trách Chính Cung. bệ hạ quên rồi sao? Thϊếp đến ở Cam Tuyền cung là do bệ hạ đã đồng ý.”
Hoàng đế nhớ lại, quả thật có việc này. Năm nay lúc Tết đến là lúc cả nhà Bình Ân hầu nhập cung yết kiến, khi đó Đậu Vân đã đề cập rằng Hầu phu nhân – Kỷ thị năm nay thân thể không tốt, nghe nói nước suối Cam Tuyền cung có công dụng bồi dưỡng nguyên khí, hỏi hoàng đế có thể cho Hầu phu nhân tới đó nghỉ ngơi mấy ngày. Hoàng đế không cự tuyệt, lúc ấy liền đáp ứng.
“Lâm cung ở phía đông, muội đến chính cung đến làm gì?” Hoàng đế hỏi.
“Đến đưa y phục.” Đậu Vân nâng bộ y phục dài trên tay, “Bệ dạ, mẫu thân muội nghe nói tháng trước bệ hạ bị phong hàn, nên đã đặc biệt may bộ trường y này. Người kêu muội dặn bệ hạ, cuối xuân đầu mùa hè, dễ bị phong tà nhập thể, bệ hạ nên bảo trọng mới được.”
Hoàng Đế nhìn bộ trưởng y kia, vẻ mặt dãn ra một chút.
“Mấy thứ này cứ giao cho nội thị là được, không cần tự mình đến.” Hoàng đế nói.
“Khó mà làm được.” Đậu Vân nói, “Mẫu thân nói phải tự tay muội giao cho bệ hạ.”
Hoàng Đế hơi khó xử: “Tốt lắm.” Dứt lời, nhận lấy trưởng y trong tay nàng, “Từ Ân, phái người đưa hầu nữ trở về.” Dứt lời, đi vào trong điện.
“Bệ hạ…” Đậu Vân thấy Hoàng Đế không để ý tới nàng, định đi theo sau, lại bị thị vệ ngăn lại.
“Đêm xuống, trở về đi.” Lời hoàng đế truyền ra từ trong điện.
Đậu Vân cắn cắn môi, chỉ đành đáp một tiếng, tức giận tránh ra.
Lát sau, Từ Ân đi ra, triệu Nghiêm Phưởng tiến vào.
“Phạt bổng lộc nửa năm.” Hoàng đế đứng ở trước giá áo, cởϊ áσ, “Biết sai ở đâu chưa?”
“Thưa biết.” Mặt Nghiêm Phưởng hiện rõ sự đau khổ, “Bệ hạ, nhưng lúc đó nữ nhi của Bình Ân hầu cầm phù lệnh, nói bệ hạ chuẩn cho nàng vào Cam Tuyền cung, mà cũng không nói là nơi đây bị cấm đi vào, thần nghĩ cũng có lý…”
“Cho nên liền mang người tới chính cung? Cấm địa quân cơ?” Hoàng đế liếc hắn một cái.
Nghiêm Phưởng nằm rạp trên mặt đất không dám lên tiếng.
“Việc này trẫm cũng sơ sẩy” Hoàng đế nói, “Lúc phát phù lệnh cho họ, chưa dự tính ràng buộc. Từ nay về sau đặt quy định, không có lệnh của trẫm, không được tự tiện xâm nhập cấm địa.”
Nghiêm Phưởng vâng vâng dạ dạ, hoàng đế khoát tay, bảo hắn đi ra ngoài.
Từ Ân thấy hắn rảnh rỗi, dâng một phần tấu chương lên, “Bệ hạ, đây là tấu chương mới đưa tới.”
Hoàng đế phân phó xong, nhìn nhìn, lại là thừa tướng Sử Hành cùng tông chính* Lưu Khuê liên kết dâng tấu, ngôn từ khẳng khái rõ ràng, xin hoàng đế vì con nối dòng, lập tức thi hành tuyển chọn, bổ sung hậu cung.
(*Tông chính cũng là chức quan nhé)
Tấu chương như vậy, từ lúc hắn đăng cơ tới nay vẫn luôn thu nhận, nay đã không biết lần thứ mấy tới đây rồi, Hoàng đế nhìn hàng đầu tiên liền biết cả tấu chương muốn nói gì. Hắn liếc hai cái rồi bỏ qua một bên, cầm lấy chén uống nước.
“Bệ hạ…” Từ Ân cười ngượng ngùng, “Sứ giả đưa tấu chương nói, thừa tướng đang chờ dụ lệnh của bệ hạ ở kinh thành.”
“Không cần chờ.” Hoàng đế thản nhiên nói, “Trẫm trở về rồi hãy nói.”
Từ Ân biết tính tình Hoàng đế, không dám nhiều hỏi, vâng một tiếng, xoay người đi ra ngoài. Đi chưa được một lát, liền bị Hoàng đế gọi lại.
“Những hầu thần bên Hung Nô kia, ” Hoàng đế nói, “Đều đến Trường An sao?”
Từ Ân ngẩn người, vội nói, “Đã đến cả, hôm qua sứ giả trong cung báo lại, Trương nội thị đã đến Trường Nhạc cung chấp chưởng.”
“Ừhm, Cung Học thì sao?”
“Cung Học?” Từ Ân không hiểu, bỗng nhiên nghĩ tới lúc còn ở Sóc Phương hoàng đế từng triệu kiến Vương nữ sứ nói chuyện.
“Bệ hạ” Hắn bẩm, “Theo thần biết, không có vị hầu thần nào đi Cung Học, mà ba vị nữ quan trở về, đều không ở lại trong cung.”
Hoàng đế nghe vậy, có vẻ như không ngoài suy đoán của hắn.
“Trẫm có bốn đệ muội đang tuổi thành niên, trong Cung Học vẫn thiếu nữ quan, chỉ sợ chỉ bảo không được chu toàn.” Hoàng đế chậm rãi nói, “Ngày mai hồi cung liền đi báo cho học quan biết, tuyển chọn nữ quan, chọn người có tài học vững chắc.”
Từ Ân hành lễ: “Thưa vâng.”
**********************
Ngày hôm sau sau khi gia yến qua đi, Huy Nghiên đi tới huyện ấp Thiểm Huyện.
Vương Oanh bị cấm ở trong nhà đã lâu, rất muốn tới chợ chơi đùa, xin Huy Nghiên mang nàng đi ra ngoài. Huy Nghiên yêu thương muội muội, đi xin nương, nói trang sức của mình hỏng rồi, muốn tới trong huyện xem có thợ thủ công giỏi sửa lại hay không.
“Chút việc nhỏ, bảo người hầu đi là được, đừng có tự mình đi như thế.” Thích thị nói.
“Cô thị, trang sức của tiểu cô đều là do trong cung ban thưởng, vô cùng tinh vi, tất nhiên là tiểu cô không yên lòng, nhất định muốn tận mắt thấy mới tốt.” Trần thị biết tâm tư của Vương Oanh, cười tủm tỉm hát đệm.
Thích thị nghe thấy lời ấy, gật đầu, “Đi nhanh về nhanh, mang nhiều người hầu đi mà giúp đỡ.”
Huy Nghiên cùng Vương Oanh đáp lại, ra cửa đón xe.
Vương Oanh cảm kích Huy Nghiên không thôi, Huy Nghiên cười cười.
Thật ra thì nàng cũng muốn đi một chút. Nhiều ngày nay, nàng suy nghĩ rất nhiều, mà điều làm nàng lo lắng nhất chính là tình trạng khốn cùng trong nhà. Đạo lý tăng thu giảm chi, nàng hiểu rõ, Vương Cảnh cũng hiểu rõ. Lúc biết được tiền tài trong kho đang dần cạn kiệt, hắn cũng đã căn dặn trong nhà chi tiêu tiết kiệm một chút. Nhưng tài nguyên trong nhà chỉ có nhờ vào việc thu hoạch điền sản, mùa màng không tốt, vẫn là thu không đủ chi. Đối mặt với tình trạng như vậy, Huy Nghiên cũng không có biện pháp gì. Bởi vì nguồn chi tiêu trong nhà có thể dùng, vẫn là 20 khoảnh đất kia.
Hôm qua, nàng cùng Vương Mậu, Chu Tuấn nói tới việc này, Chu Tuấn làm phủ lại nhiều năm, mặc dù chưa từng tự mình quản lý điền sản, nhưng kiến thức rộng rãi. Hắn nói với Huy Nghiên, mỗi vùng đều có quan quản lý việc đồng áng, Huy Nghiên có thể dựa vào tên tuổi của cha cùng thân phận nữ quan, đến phủ nha bái phỏng, hỏi xem trong vùng có người nào tốt bụng biết cai quản ruộng đất cùng thủy lợi hay không, để lĩnh giáo cách kinh doanh điền sản. Huy Nghiên cảm thấy việc này có thể làm, hôm nay đến huyện ấp cũng là vì việc này.
Vương Trạch cách huyện ấp không xa, hơn mười dặm, xe ngựa đi, không bao lâu đã đến.
Huy Nghiên không gặp may, quan phủ quản việc đồng áng xin nghỉ, nàng đã đi một chuyến vô ích. Sau khi đi ra, sắc trời còn sớm, đành dẫn Vương Oanh đi dạo chợ.
Thiểm Huyện thuộc Tư Đãi, lại đang có phiên chợ, khu phố cực kì náo nhiệt. Vương Oanh đã lâu chưa ra ngoài, thấy cái gì cũng đều muốn mua, Huy Nghiên lại chưa bao giờ dạo phiên chợ trong huyện ấp, nhìn thấy mấy đồ thổ sản, cũng cảm thấy mới mẻ.
Lúc dạo đến phố bán vải vóc thì Vương Oanh yêu thích không buông tay với mấy cuộn vải dệt chim chóc hoa cỏ, Huy Nghiên thì bị tố kiêm hấp dẫn.
Kiêm, bền hơn lụa, tiện nghi hơn gấm, ở Hung Nô thật làm người ta yêu thích. Lúc ở Vương Đình nàng biết ai ai cũng có y phục tố kiêm, hoặc là áo mỏng, hoặc làm đồ lót, rất phổ biến. Nghe nói, Tây Vực cũng như thế, tố kiêm chưa nhuộm màu sẽ có giá tiền thấp hơn các loại lụa dệt khác, sử dụng rất rộng.
Mà nay tại khu phố này thấy tố kiêm, chết liệu còn tốt hơn ở Hung Nô, Huy Nghiên nhịn không được nhìn nhìn, lật qua lật lại.
“Vị nữ quân này mua kiêm sao?” Vẻ mặt chủ cửa hàng tươi cười đi tới, nói, “Kiêm này là do trong vùng tạo ra, năm nay mới dệt, nữ quân nhìn sợi của nó mà xem, cái này rất chắc chắn, làm gì cũng rất bền.”
“Bao nhiêu tiền?” Huy Nghiên hỏi.
“800 tiền.” Chủ cửa hàng nói.
Huy Nghiên nhớ lại giá tiền kiêm ở bên Hung Nô, 1500 tiền, gần như mắc gấp đôi, bỗng nhiên xúc động một chút.
“600 tiền.” Huy Nghiên nói.
Chủ cửa hàng vội xua tay: “Không thể không thể! Nữ quân, 800 tiền đã là rất rẻ rồi, nữ quân nhìn chất liệu này…”
“Năm nay mùa màng không tốt, giá lương thực tăng cao, nhưng gấm vóc lụa là lại rất nhiều.” Huy Nghiên nói dóc theo mấy lời lúc trước Chu Tuấn dạy nàng luật chợ, “Ông chủ, ông đừng lừa ta, tố kiêm này, cho dù bán 600 tiền cũng có lời rồi.”
Chủ cửa hàng nhìn nàng mặc đồ không tầm thường, bộ dạng lại không tính nói thêm gì cả, muốn tăng giá cũng không có sức nữa.
“600 tiền không được, nữ quân, thêm chút đi.” Hắn hết cách, nói.
Cuộn kiêm này, cuối cùng bán với giá 630 tiền, Huy Nghiên hào phóng trả tiền, ôm nó vui sướиɠ đi ra ngoài.
“Nhị tỷ” Vương Oanh không rõ ràng cho lắm, “Tỷ mua cuộn kiêm này làm cái gì?”
“Làm rất nhiều việc.” Huy Nghiên đáp, đắc ý nhìn Vương Oanh, “Oanh, có muốn theo tỷ đi Trường An không?”