Editor: Cẩm Băng Đơn (nhà makjyoko)
Thịnh tình không thể chối từ, hoặc là nói, nội tình bị người vạch trần, chẳng muốn giả trang làm gì nữa.
Huy Nghiên lại thi lễ với Hoàng đế, nói, “Đa tạ Bệ hạ ban thiện.” Dứt lời, nàng phóng khoáng cầm đũa, cúi đầu ăn.
Hoàng đế cũng không nhàn rỗi, thuận tay cầm tấu chương mới xem được một nữa lên, tiếp tục lật xem.
Trong phòng chỉ còn tiếng ăn cơm nhỏ xíu không thể nghe thấy, còn có tiếng lật thẻ tre.
Không khí này, quả thực kỳ quặc.
Huy Nghiên ăn một hồi, nhịn không được nâng mắt, thoáng nhìn Hoàng đế đang quay mặt phê duyệt tấu chương. Hắn rất chuyên tâm, hoàn toàn không coi rằng nàng đang ở đây. Trên mặt không có biểu cảm gì, giống như lúc trước Huy Nghiên gặp hắn ở trong cung vậy, không khác một khúc gỗ, còn mang theo mấy phần khí chất lạnh lùng.
Nàng không biết vị Bệ hạ này có phải thường xuyên giống như bây giờ hay không, bảo thần tử dùng bữa ở trước mặt mình, cả hai không liên quan tới nhau, không có quy củ. Nếu như là Tiên đế, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đang miên man suy nghĩ, nàng thoáng nhìn Hoàng đế đưa tay lấy chén trà, vội vàng cụp mi, giả vờ toàn tâm toàn ý dùng bữa.
“Trở lại Trường An, khanh có tính toán gì không?” Nàng bỗng nhiên nghe Hoàng đế hỏi.
Nâng mắt, Hoàng đế không nhìn nàng, vẫn lật thẻ tre, “Lúc trước trẫm ra ngoài, Cung học báo lại, nói còn thiếu nữ quan, lại vào Cung học, như thế nào?”
Huy Nghiên hơi suy tư, nói: “Bẩm Bệ hạ, thϊếp chưa dám tự định.”
“Hửm?”
Huy Nghiên nói: “Thϊếp tự rời nhà, đến nay đã tám năm, phụ thân đã qua đời, huynh muội đều trở về quê hương. Thần muốn về Hoằng Nông, thăm mẫu thân huynh muội, chuyện sau này, cần phải bàn bạc với người trong nhà.”
Hoàng đế nhìn nhìn nàng, lát sau, gật đầu, “Như vậy à.”
Sau khi nói xong, Hoàng đế không nói gì thêm nữa.
Không bao lâu, Huy Nghiên ăn xong rồi, nhìn bộ dáng Hoàng đế cũng giống như không còn việc gì nữa. Nàng bẩm với Hoàng đế, tự xin cáo lui.
Hoàng đế không hề lưu nàng lại, bảo nàng đi đi.
Huy Nghiên hành lễ, xoay người đang định đi, lại nghe Hoàng đế gọi nàng lại, “Nữ quan.”
Huy Nghiên vội vàng xoay người.
Hoàng Đế nhìn nàng: “Chuyện của Vương thái phó, trẫm rất đau lòng.”
Huy Nghiên ngẩn người.
“Trẫm cũng từng được Vương thái phó dạy bảo, nếu như trong nhà nữ quan gặp khó khăn, báo cho trẫm biết.”
Huy Nghiên không biết nên thế nào trả lời, chỉ đành cúi đầu nói, “Tạ Bệ hạ.” Dứt lời lại thi lễ, cáo lui mà đi.
*********
Đám sứ thần đã từng yết kiến Hoàng đế, không cần đi theo, vì thế không ở lại Sóc Phương nhiều lắm.
Ngày hôm sau, bọn họ thu thập một phen, bắt đầu lên đường trở về Trường An. Huy Nghiên từ biệt Đới Tùng, rồi cùng Lý Chi và Ly Diệu lên xe ngựa.
Người tiễn đưa cùng phố nhà thành Sóc Phương khuất ở sau rèm xe, xe ngựa lộc cộc khởi hành, lại lần nữa lăn trên con đường về.
“Bệ hạ không trở về Trường An cùng chúng ta sao?”
“Nếu đồng hành thì tốt rồi…”
“Bệ hà còn có chính sự đó, nghe nói muốn tuần biên nơi khác.”
“Mang theo chúng ta là được mà, ta không ngại…”
Trên đường, Lý Chi cùng Lương Diệu vẫn không biết chán nói về Hoàng đế, cười hì hì, lại hỏi Huy Nghiên, “Nữ quan, nghe nói hôm qua Bệ hạ triệu kiến cô, nói gì đó?”
Huy Nghiên thu hồi tầm mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ, mỉm cười, “Chỉ hỏi chút chuyện về Hung Nô.”
“Bệ hạ thật là vất vả, ra ngoài một chuyến còn phải bận tâm Hung Nô.”
“Hôm qua ta nghe hoạn quan nói, Bệ hạ còn chưa lập hậu, hậu cung trống không, nhớ lại ở Trường An người cũng không có ý gì.”
“A, thật ư? Vì sao?”
“Ta cũng không biết, chỉ biết lúc bệ hạ làm hoàng tử đã từng cưới vương phi, nhưng vị vương phi kia chẳng bao lâu sau thì chết, có lẽ là nhớ bằng hữu cũ…”
“Á, vậy thì nhất định bệ hạ rất cô đơn rồi, nếu chuẩn ta ở lại trong cung hầu hạ người thì tốt rồi…”
Hai người nói xong, lại bắt đầu khe khẽ cười ra, trên mặt đều là biểu cảm vui vẻ của tiểu nữ nhi.
Huy Nghiên nhìn các nàng, lại không khỏi lại nhớ tới hôm qua.
Hoàng đế nói với nàng, hắn rất đau lòng cha của nàng. Huy Nghiên chợt hiểu ra những lời đó, đến nay vẫn có cảm giác nói không rõ lắm.
Quả thật cha đã từng dạy Hoàng đế, lúc ông còn làm Thái phó, Tiên đế từng để ông đến Cung học dạy. Khi đó Huy Nghiên chưa vào Cung học, không biết chi tiết như thế nào, nhưng lúc cha trở về nhà, từng khen nhị hoàng tử thông minh, nếu như dụng tâm chịu học tập, nhất định có thể vượt lên các hoàng tử khác.
Hôm nay ở trước mặt Hoàng đế, Huy Nghiên từng vừa mừng vừa sợ. Nghe thấy lời cuối cùng của hắn, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại. Hoàng đế quan tâm nàng, là xuất phát từ sự cảm niệm với cha, như vậy không còn đáng trách nữa rồi.
(*Cảm niệm: Cảm động và nhớ nhung)
Huy Nghiên nhìn ngôi sao trong bầu trời đêm, trong lòng khóc nức nở.
Chuyện đời thường ngoài dự đoán của mọi người. Cha đã từng dạy hầu hết các hoàng tử, nhưng có lẽ ông không biết, cậu học trò bướng bỉnh nhất kia lại trở thành Hoàng đế.
Quá trình hắn trở thành Hoàng đế, chẳng liên quan tới gia tộc Huy Nghiên.
Năm đó Huy Nghiên rời khỏi kinh thành, không bao lâu sau vì Thái tử ngỗ nghịch chọc giận tới Tiên đế. Vương Triệu thân là Thái phó của Thái tử, bởi vì không làm tròn bổn phận chỉ bảo Thái tử, bị Hoàng Đế bãi quan cướp tước, huynh trưởng Huy Nghiên là Vương Thuật cũng bị liên lụy, bị bãi miễn chức quan. Vương Triệu vốn đang bệnh nhẹ, từ sau chuyện này, liền bệnh không dậy nổi, không bao lâu sau liền qua đời. Người một nhà rốt cuộc chẳng còn muốn lưu lại Trường An nữa, liền mang theo quan tài của Vương Triệu, thẳng đường trở về Hoằng Nông.
Đới Tùng nói đúng, cả nhà bọn họ xem như là vì họa được phúc, tránh được trận biến động đáng sợ kia.
Nhưng cũng chính là sau khi biến động xảy ra, Huy Nghiên mới dần dần hiểu được huyền cơ trong lời nói năm đó của cha.
Hoàng đế không thích Thái tử, hơn nữa kiêng dè Đổng thị, từ ngày Vương Triệu đảm nhiệm Thái phó của Thái tử, đã không thể tránh khỏi bị kéo về phía Đổng thị. Huy Nghiên hiểu rõ cha mình, biết đó vốn không phải ý muốn của ông. Vương Triệu xuất thân bình thường, nguyện vọng lớn nhất trong đời, là trở thành trọng thần tam công*, vinh quang gia tộc, rải khắp con cháu. Thái tử là đời vua kế tiếp, cho nên lúc trước theo suy nghĩ của ông, đảm nhiệm Thái phó cũng không có gì là không thể. Đợi đến ngày Đổng thị và Lý thị tranh chấp càng lộ rõ, lúc Vương Triệu cảm giác được thì đã quá muộn. Ông biết Tiên đế không hài lòng với Thái tử đã lâu, mà những điều không hài lòng này, sẽ rơi vào trên người ông đầu tiên, mà nếu lúc đó Huy Nghiên trở thành Thái từ phi… Đến tận đây, ít nhất Huy Nghiên đã hiểu được, cái hung hiểm mà cha nói, ám chỉ điều gì.
(*Tam công: Ba chức quan cao nhất thời phong kiến gồm thái sư, thái phó, thái bảo)
“Em làm nữ quan, là Thái phó tự mình cầu Tiên đế.” Cuối cùng, vẫn là Yên thị nói tình hình thực tế cho nàng biết, “Mặc dù Tiên đế không vừa lòng Thái tử, cũng sớm có ý định phế Thái tử, nhưng vì e ngại Đổng thị, cho nên không xuống tay với Thái tử, mà người bên cạnh ắt phải chịu giận chó đánh mèo. Nếu Thái phó muốn tránh họa, chỉ có thể chứng minh mình không có ý muốn tham dự chuyện Đổng thị. Lúc đó em đã được chọn vào trong cung, không thể lui được nữa, đường ra tốt nhất, chính là để cho em làm nữ quan của ta. Huy Nghiên, em suy kĩ ỹ một chút, Thiền Vu muốn cầu cạnh Hán Đình, thì sẽ không bạc đãi ta và em, có thể bảo vệ tính mạng của em mà không phải lo âu; mà lúc ấy em không chịu làm nữ quan, thái phó tiến cử em tới, là công lao một kiện. Cùng là người xuống tay với Thái tử, Thiếu sư Trương Tuần bị bắt chết ở trong ngục, mà Thái phó lại chỉ bị cách tước, là bởi vì sao? Tiên đế vẫn niệm tình.”
…
Việc này, trải qua thời gian dài, vẫn luôn nằm ở trong lòng Huy Nghiên. Nàng rất muốn đi hỏi cha, sự thật có như lời Yên thị nói? Nhưng nàng biết, mình đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi. Năm đó ở Trường An, lúc cha đưa nàng lên xe ngựa, đã từng dặn dò nàng, giống như muốn nói ra hết tất cả những điều có thể nói. Chẳng qua lúc đó lòng Huy Nghiên tràn đầy oán hận, hoàn toàn không muốn nghe. Nàng còn nhớ rõ lúc xe ngựa đi, nàng nhìn lại, bóng dáng cha vẫn còn ở nơi đó, giống như tượng đá…
Huy Nghiên nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Ngực đang đau râm ran, tựa hồ dễ chịu một chút.
“… Huy Nghiên…” Nàng còn nhớ rõ, lúc mình khóc lóc cầu cha để mình ở lại Trường An, ông từng cười khổ, “Nếu như vi phụ được lựa chọn, chắc chắn vi phụ sẽ không nghĩ tới cái gì mà bái tướng phong hầu nữa, cho dù mang theo cả nhà một đời canh chừng sản nghiệp tổ tiên ở nông thôn tầm thường vô vị cũng được, còn hơn một nơi thị phi không sạch sẽ như Trường An này.”
************************
Đám hầu thần xuất phát từ Sóc Phương, men theo con đường năm đó đi Hung Nô đi trở về, một đường chứng kiến phong cảnh, có thứ không thay đổi, có thứ thay đổi rất nhiều, đập vào mắt khiến người cảm thán.
Trở lại Trường An, đám hầu thần được tiếp đãi rất tử tế. Đại Hồng Lư tự mình đến gặp bọn họ, còn mang theo phần thưởng triều đình ban cho. Đám hầu thần, phàm là nam tử, ban tước 3 cấp, Trương Đỉnh ban tước 5 cấp; phàm là nữ tử, thưởng 70 cây lụa, Huy Nghiên một trăm cây. Trừ những thứ đó ra, còn có vàng bạc ruộng đất không giống nhau, làm cho đám hầu thần đều cảm thấy mỹ mãn.
Trờ về từ biên cương xa xôi sau tám năm, mọi người cũng lo lắng với những chuyện sau này.
Trong đám sứ thần, có vài người là người của nước Trường Sa, như Cao Thản Chi, tự nhiên phải về quê; có một vài là nhân sĩ kinh thành, như Lý Chi cùng Lương Diệu, tự nhiên cũng ở lại kinh thành. Trương Đĩnh vốn là hoạn quan, tuy có người nhà, tương lai vẫn muốn trở lại trong cung
“Nữ quan, cô vấn muốn đi Hoằng Nông ư?” Lý Chi hỏi Huy Nghiên.
Huy Nghiên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Còn trở về sao?” Lương Diệu nói, “Nữ quan, cô đi thăm người nhà, vẫn trở về chứ, Trường An có nhiều thứ tốt…”
“Các cô đó, trong lòng đều ngóng trông về nhà tìm một lang quân, lại khuyên nữ sứ đừng về nhà, là đạo lý gì thế?” Trương Đỉnh cười mắng.
Lý Chi cùng Lương Diệu đỏ mặt, giận dữ cười tránh ra.
Huy Nghiên cũng cười.
Trương Đỉnh nhìn nàng, hơi suy tư, lại nói, “Nữ quan, cô quả thực quyết ý không trở về kinh thành sao?”
“Sao lại không trở về?” Huy Nghiên đạo, “Hoằng Nông cách Trường An không xa, nếu ta nhớ mọi người, tự nhiên sẽ tới thăm.”
“Nữ sứ biết ngụ ý của lão phu không phải như thế.” Trương Đỉnh thở dài, “Tài học của nữ sứ, chúng ta không người không hiểu, Bệ hạ cũng thưởng thức, nếu như ở lại Trường An, nữ sứ rất có triển vọng. Còn nếu ở Hoằng Nông, đời này liền mai một nơi hương dã, há không đáng tiếc. Vương thái phó nếu còn trên đời này, chỉ sợ cũng không tán thành.”
Ngày đó Hoàng đế triệu nàng hỏi chuyện Hung Nô, không phải bí mật, Huy Nghiên nghe được lời này, giây lát, cười khổ đáp, “Đa tạ nội thị quan tâm, chỉ là thϊếp xa cách người nhà đã lâu, mẫu thân thân thể già nua, vẫn nên làm bạn ở bên người. Còn nữa, nếu như gia phụ còn trên đời, chỉ sợ người muốn thϊếp trở về quê hương đầu tiên, chính là ông ấy.”
Sau khi tạm biệt với nhóm người sứ thần xong, Huy Nghiên xác định ngày trở về Hoằng Nông xong, rồi sai người đi đưa tin trước.
Huy Nghiên từ nhỏ đã lớn lên trong Trường An, cho nên có rất nhiều hồi ức đối với nơi này, còn có rất nhiều bằng hữu. Nhưng trở về đã rất nhiều ngày, nàng lại không hề đến nhà bái phỏng ai, cũng không có ai tới bái phỏng nàng. Lúc trước rời Trường An, nàng chỉ đi trước gia đình có một chuyến. Chỉ thấy môn đình vẫn còn như cũ, nhưng người ra người vào lại hoàn toàn xa lạ. Thủ vệ người hầu gặp Huy Nghiên đứng ở trước cửa, không rõ ràng cho lắm nghiêng mắt đánh giá nàng. Huy Nghiên không tính ở lai nữa, liền xoay người rời đi.
Lúc ở Hung Nô, huynh trưởng từng nói cho nàng biết ở trong thư, bọn họ quyết định về quê. Phụ mẫu cùng người nhà, đều không còn ở đây nữa, Trường An đã không phải là nhà của nàng.
Trừ bỏ chút hành lý, cái gì cũng không có. Đám người Trương Đỉnh ngược lại cũng có chút phương pháp, chuẩn bị xe cho nàng, còn phái xa phu hộ tống.
Ngày ấy, sáng sớm rời khỏi Trường An, trời u ám, giống như muốn đổ mưa. Huy Nghiên không làm phiền ai cả, bảo xa phu bỏ hành lý của mình lên trên xe, rồi lên xe ngựa rời khỏi khách điếm. Trên đường còn chưa có người nào, xe ngựa chậm rãi đi qua con đường nàng từng quen thuộc, lưu lại tiếng lộc cộc, biến mất tại Yên Liễu cùng cuối cổng thành.
*********************
Đường về Hoằng Nông không tính là thông thuận, đổ mưa, rất nhiều nơi bị lầy lội. May mà xa phu biết đánh xe, một đường đánh xe chậm chạp, 5 ngày sau, cuối cùng đã tới Thiểm Huyện Hoằng Nông.
Thế hệ Vương thị ở Thiểm Huyện, cái chỗ này, lần trước cha tế điện tổ tiên, Huy Nghiên từng theo đến. Chẳng qua số lần không nhiều, nay nơi đây trong suy nghĩ của nàng, vẫn cực kì xa lạ như trước. Sau khi tiến vào ranh giới, mới đến trạm dịch thứ nhất, xe ngựa đã bị người ngăn lại.
“Mạo muội hỏi một câu, bên trong xe có phải là là Vương thị nữ quân?” Huy Nghiên nghe được một giọng quen thuộc.
Nàng vội kéo rèm xe ra, chỉ thấy mấy người đang đứng ở bên đường, nàng nhận ra một trong số đó, chính là chưởng sự Tào Khiêm.
Hai bên đối mặt, Huy Nghiên cùng Tào Khiêm đều kinh hỉ.
“Nữ quân!” Sau khi chào xong, Tào Khiêm kích động không thôi, “Chủ nhân được nữ quân đưa thư, vốn định đi Trường An đón nữ quân, nhưng nữ quân nói đã lên đường, đành phải bảo tiểu nhân đợi ở nơi này, hễ có chiếc xe ngựa nào từ Trường An tới đây, đều phải hỏi một chút! Tiểu nhân đã đợi ở đây 3 ngày, vẫn không thấy bóng dáng nữ quân, hôm qua chủ nhân còn nói e là đi nhầm, còn định phái người đi tới trạm dịch khác để hói đấy!”
Huy Nghiên cũng cao hứng, hỏi hắn, “Huynh trưởng ta ở nơi nào? Bọn họ đều khỏe chứ?”
“Đều khỏe đều khỏe! Nay đều chờ nữ quân trở về đấy!” Tào Khiêm cười tủm tỉm, bảo người hầu đi theo chuẩn bị xa giá, cùng nhau lên đường.
Nhà cũ của Vương thị không ở bên trong trấn.
Gia tộc này, ở một nơi bình thường như thế này, tổ phụ của Huy Nghiên, gia sản sở hữu đều được cộng vào cùng một chỗ, tổng cộng có mấy chục khoảnh* đất, sinh năm nhi tử, mà có tiền đồ nhất lại là Vương Triệu.
(*Khoảnh: Rộng khoảng 100 mẫu)
Vương Triệu yêu thích phong cảnh nông thôn, năm đó làm quan đã mua ruộng đất ở quê hương khác, xây nhà mới, định dùng để dưỡng lão sau khi cáo lão về quê. Không nghĩ tới, nay lại thành chỗ ở duy nhất của người nhà.
Lúc cuối xuân, ruộng nương đã sớm được cày cấy, phóng mắt nhìn ra xa, một vùng xanh nhạt. Đoàn người dọc con đường về quê, xuyên qua ruộng đồng, đi ngang qua hương ấp, lúc mặt trời lặn, Huy Nghiên rốt cuộc trông thấy ngôi nhà giống như đã từng quen biết, rừng dâu vây quanh, tường trắng ngói xanh.
Huy Nghiên vén rèm xe, biết người nhà mà mình nhớ nhung nhiều năm đều ở bên trong, tâm tình không khỏi sục sôi khó kìm hãm. Nhưng còn chưa tới gần, nàng nghe thấy tiếng chó sủa liên hồi, một đồng phó nhìn thấy xe bên cạnh Tào Khiêm, vội chạy tới, thở hồng hộc.
“Quản, quản sự!” Hắn thở không ra hơi, “Họ Điền kia, Điền Khang… Lại tới nữa!”
Tào Khiêm biến sắc.
Huy Nghiên thấy bầu không khí khác thường, nghi ngờ hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Ai là Điền Khang?”
Tào Khiêm nhìn về phía Huy Nghiên, vẻ mặt không chắc chắn lắm, lát sau, nói, “Bẩm nữ quân, Điền khang này, là chủ nợ.”