Lệnh Cuối Xuân

Chương 1: Cuối xuân

editor: snowie

“Từ khi thϊếp gả vào Kim Đình, rời nước đã tám năm. Dù ở nơi đất khách quê người xa xôi, nhưng lòng vẫn nhớ về non sông nước Hán. Đúng ra phải hy sinh thân mình đền đáp công ơn, không thay đổi chí hướng ban đầu, nhưng nay thân thể ngày càng héo tàn, Tây Sơn ở ngay trước mắt, không thể nào trở về năm xưa. Người thϊếp lo lắng chỉ có đám nữ quan hầu hạ, ở đất Hồ nhiều năm, cốt nhục cách biệt, tay chân cắt rời, thực không yên lòng. Cúi đầu kính mong bệ hạ thương xót, thϊếp thật vui mừng.”

Huy Nghiên ngồi trước bàn, đọc lại bức thư vừa viết một lần nữa, từng chữ từng chữ dài đằng đẵng như thể trước nay chưa từng như thế.

Yên thị nằm trên sạp giường nhỏ nghe xong, chậm rãi nói, “Đóng ấn, trình lên sứ giả đi.”

Huy Nghiên gật đầu, mang ấn tới, cẩn thận ấn lên.

“Công chúa…” Nàng nhìn Yên thị, bỗng nhiên bi thương dâng trào, nằm ở bên cạnh nàng khóc lên.

Trên gương mặt tái nhợt của Yên thị lộ ra nụ cười, than nhẹ, “Đừng khổ sở vì ta. Huy Nghiên, nay cũng chỉ còn em coi ta là công chúa. Đi đi, bọn họ sẽ đáp ứng, đợi sau khi ta đi rồi, bọn họ sẽ tới đón em.”

Một tháng sau, Nhân Chiêu Yên thị tộc Hung Nô chết vì bệnh, hưởng dương 25 tuổi.

Yên thị tên tự là Du (瑜 – ánh ngọc) vốn là công chúa của nước Trường Sa, 17 tuổi phụng chỉ gả cho Thiền Vu tộc Hung Nô. Trung Nguyên và Hung Nô hoà bình đã lâu, công lao của Nhân Chiêu Yên thị không ít. Nghe được tin dữ, thiên tử phái sứ giả an ủi Hung Nô, hậu táng Yên thị.

Đồng thời, thiên tử hạ chỉ, triệu hồi nữ quan hầu hạ Nhân Chiêu Yên thị xuất giá năm đó trở về Trung Nguyên.

********************

Trong lều của Yên thị, vẫn còn trang hoàng màu trắng thuần, nhưng không khí trong đó đã có khác biệt rất lớn.

Đám quân thần hầu hạ ở nơi dị vực nghèo nàn này đã nhiều năm, vốn tưởng rằng không còn hy vọng trở về, không ngờ Yên thị trước lúc lâm chung đã dâng thư lên thiên tử, cầu tình cho bọn họ. Ngày càng tới gần, mọi người vừa dọn dẹp đồ đạc, lại vừa tạm biệt bằng hữu, vô cùng bận rộn.

Trong đám người đi theo hầu hạ Yên thị, địa vị cao nhất là một hoạn quan, tên Trương Đỉnh, nay đã quá 50, tóc mai hai bên nhuốm sương trắng. Huy Nghiên giúp ông cùng nhau thu xếp việc trở về triều cho gọn gàng nhanh chóng.

“Huy Nghiên, tỷ phải đi sao?” Một giọng nói nho nhỏ truyền đến, Huy Nghiên quay đầu, thấy là nhi tử 6 tuổi - Bồ Na, cùng với tiểu nữ nhi 4 tuổi – Tung Âm của Yên thị.

“Sao hai người lại ở đây?” Huy Nghiên vội ngừng công việc trong tay, hỏi, “A Bảo đâu rồi?”

“Chúng ta đến tìm tỷ.” Bồ Na nhìn nàng, “Các nàng nói tỷ sắp đi rồi.”

Yên thị thân thể gầy yếu, thân là cận thị, Huy Nghiên thường xuyên phải chiếu cố Bồ Na và Tung Âm, cho nên quan hệ thân thiết hơn những người khác. Mấy ngày nay, Huy Nghiên vẫn chưa nghĩ ra phải nói cho bọn họ biết chuyện mình sắp rời khỏi như thế nào cả, cho nên vẫn chưa hề nhắc tới, không nghĩ rằng bọn họ đã biết, còn chạy tới hỏi.

“Vương tử, (*1) Cư thứ, thần phải đi rồi.” Huy Nghiên đành phải nhẫn tâm, nhẹ giọng nói, “Sau này, hai người phải tự chiếu cố bản thân thật tốt.”

(*1) Cư thứ: hay công chúa, cách gọi con gái của Thiền Vu Hung Nô

Tung Âm nhìn nàng, hai mắt bỗng nhiên phiếm hồng, kéo vạt áo của nàng, nói, “Tỷ cũng đi … Ai sẽ kể chuyện xưa cho muội đây?”

“Huy Nghiên, tỷ đừng đi có được không?” Bồ Na nhỏ giọng nói.

Thiền Vu không chỉ có mỗi Nhân Chiêu Yên thị là thê tử, thϊếp thị cũng có rất nhiều, con cái cũng ba mươi mấy người. Bồ Na cùng Tung Âm, từ khi chào đời đã lớn lên trong một gia đình như thế, tuy rằng tuổi tác còn nhỏ, nhưng đã sớm học được cách thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Nhìn dáng vẻ trông mong của bọn họ, lòng Huy Nghiên cũng chua xót, ôm bọn họ vào trong ngực.

“Bồ Na, Tung Âm, buông nàng ra, để nàng đi.” Lúc này, một giọng nói thô lỗ truyền đến, Huy Nghiên cả kinh ngẩng đầu, thấy là Thập vương tử Thiền Vu – Chất Sư Kỳ.

“Là mẫu thân các ngươi bảo nàng trở về.” Chất Sư Kỳ bước nhanh tới, sai bảo mẫu phía sau mang Bồ Na cùng Tung Âm đi.

Bồ Na cùng Tung Âm khóc ré lên, bị mang ra khỏi lều. Huy Nghiên vừa vội vừa giận, trừng Chất Kỳ, “Vương tử làm cái gì vậy?”

“Đang giúp ngươi.” Chất Sư Kỳ lạnh lùng nói, “Không phải ngươi muốn đi sao, chẳng lẽ còn muốn đem bọn họ cùng đi.”

Huy Nghiên ngẩn người, im lặng.

Đúng thật là nàng không yên lòng với hai tiểu huynh muội này, nhưng nàng biết, nàng không có khả năng mang bọn họ cùng rời đi.

“Huy Nghiên…” Chất Sư Kỳ nhìn nàng, ánh mắt lóe lên, “Nếu nàng luyến tiếc thì đừng đi nữa. Ta đã sai người hỏi thăm, hoàng đế triều đình các nàng tước đoạt quan tước của nhà nàng, phụ thân nàng cũng qua đời rồi, nay bên kia là hai bàn tay trắng, nàng trở về chẳng phải là muốn chịu khổ? Bọn họ đối xử với nàng như thế, nàng còn trở về làm cái gì?”

Bị nói trúng nỗi lòng, Huy Nghiên u ám giây lát, cười khổ, “Chính là vì như thế, ta lại càng phải trở về. Chất Sư Kỳ, ta còn có huynh đệ, tỷ muội…”

“Huynh đệ tỷ muội!” Chất Sư Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Cái gì mà huynh đệ tỷ muội, đều là sói cả.”

Mẫu thân Chất Sư Kỳ cũng là người Hán, nhưng không phải là nữ tử mà nhà Hán phái tới hoà thân, mà là một người dân bình thường vùng biên giới, bị người Hung Nô ép buộc đến hầu hạ Thiền Vu, sinh hạ Chất Sư Kỳ. Hán – Hung đọ sức nhiều năm, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy, mẹ Chất Sư Kỳ xuất thân hèn mọn, vì thế hắn không được coi trọng, từ nhỏ đã bị huynh đệ tỷ muội bắt nạt. Cho nên khi nhắc tới huynh đệ tỷ muội, hắn liền tức giận.

“Bồ Na và Tung Âm không giống thế.” Huy Nghiên nhìn đôi mắt hắn, “Vương tử, sau khi ta rời đi, phiền người che chở bọn họ.”

Chất Sư Kỳ ngẩn người, vội nói, “Cái này không cần nàng nói…”

“Đa tạ vương tử.” Huy Nghiên lập tức nói, dứt lời, cúi thấp người hành lễ với hắn.

Vẻ mặt Chất Sư Kỳ phức tạp, lát sau, bỗng nhiên nổi giận.

“Ngươi muốn đi thì đi đi! Vĩnh viễn đừng lại trở lại nữa! Đồ nữ nhân không có tim gan!” Hắn quăng ra mấy lời này xong thì hầm hừ đi khỏi.

Huy Nghiên nhìn bóng lưng đang rời khỏi kia, cảm thấy có chút mệt mỏi, dựa vào cây cột, nhắm chặt hai mắt.

“… Làm vương phi của ta đi.” Hai ngày trước, Chất Sư Kỳ nhiệt tình nói với nàng, “Huy Nghiên, phụ thân sắp lập ta làm Hữu Trục Nhật Vương, đi theo ta nàng sẽ không phải chịu khổ nữa, muốn cái gì thì có cái đó.”

Khi đó, Huy Nghiên cười cười, “Không, Chất Sư Kỳ, ta vẫn muốn về nhà.”

Nàng chỉ hơn Chất Sư Kỳ 2 tuổi. Năm đó lúc theo công chúa gả tới đây, mẫu thân Chất Sư Kỳ đã qua đời, công chúa lên làm Yên thị rất đồng cảm với những chuyện nữ tử này đã trải qua, cho nên chiếu cố Chất Sư Kỳ thêm chút, Huy Nghiên tự nhiên cũng tiếp xúc với hắn nhiều hơn một chút.

Chất Sư Kỳ rất tốt, trẻ tuổi vũ dũng không chịu thua, lại còn thông minh hơn bất kì nhi tử nào của Thiền Vu. Hắn có cảm tình với Huy Nghiên, trước nay không hề che giấu, bất cứ ai ở Vương Đình cũng biết, rằng vương tử Chất Sư Kỳ muốn cưới nữ quan của Nhân Chiêu Yên thị làm vương phi.

Nhưng lòng của Huy Nghiên lại không ở nơi này. Chất Sư Kỳ là vương tử, tương lai còn có thể trở thành Vương, hắn rất ưu tú, trước nay không thiếu người làm bạn.

Những chuyện này, nàng rất rõ ràng.

********************

Sứ giả triều Hán ở lại Vương Đình nửa tháng, sau nửa tháng, đám người Huy Nghiên đã sắp xếp xong mọi việc.

Xe ngựa trở về triều xếp thành một hàng dài ở phía trước Vương Đình, các tôi tớ đã sớm vận chuyển đồ lên xe xong xuôi, quân sĩ hộ tống chờ xuất phát. Thủ lĩnh đứng đầu hàng ngũ giơ lá cờ lên cao, cực kì bắt mắt.

Lễ tang của Yên thị chưa qua, Huy Nghiên một thân xiêm y màu trắng, đầu cột khăn trắng. Lúc lên xe, nàng nhìn đội ngũ trước sau, giật mình cảm thấy khung cảnh này giống hệt như lúc đến đây.

“Huy Nghiên!” Giọng Bồ Na cùng Tung Âm truyền đến, Huy Nghiên nhìn lại, chỉ thấy bọn họ cưỡi trên ngựa của Chất Sư Kỳ, còn Chất Sư Kỳ nắm dây cương trong tay, dẫn ngựa đi tới.

Ngoài dự đoán của nàng, bọn họ không khóc, đều cười híp mắt.

“Chất Sư Kỳ huynh nói, đợi sau này đệ trưởng thành, sẽ đến Trường An gặp tỷ!” Bồ Na nói.

“Đi ngắm hoa sen!” Tung Âm nói.

Huy Nghiên nhìn bọn họ, ôm bọn họ vào trong lòng, buồn vui hỗn hợp. Lại nhìn về phía Chất Sư Kỳ, hình như đêm qua hắn ngủ không ngon, ánh mắt giao nhau, hắn gãi gãi đầu, biểu tình vẫn phức tạp như trước.

“Vương tử bảo trọng.” Huy Nghiên nói.

“Ừm, nàng cũng bảo trọng.” Giọng Chất Sư Kỳ hơi khàn.

Người đi cùng đội ngũ đi tới, hành lễ với Huy Nghiên, “Nữ quan, nên lên xe thôi.”

Huy Nghiên gật đầu, nói lời tạm biệt với Bồ Na cùng Tung Âm, đi lên xe ngựa.

Đội ngũ xuất phát, giống như một con rồng to lớn đang di chuyển, đi về phía lục hải. Gió trên thảo nguyên rất mạnh, thổi rèm xe bay lên cao. Huy Nghiên nhìn ra bên ngoài, Chất Sư Kỳ vẫn nhìn qua bên này, Bồ Na cùng Tung Âm không ngừng phất tay.

Nàng cũng vẫy tay với bọn họ, mãi đến khi không thấy nữa.

Từ lúc rời xa quê hương, Huy Nghiên đã ở thảo nguyên và sa mạc rộng lớn này trải qua tám mùa đông và hạ, cho tới lúc này.

Nhìn những túp lều trắng dần dần biến mất, Huy Nghiên chỉ thấy trong ngực cảm xúc phập phồng, khó mà lắng xuống, hóa thành chua xót, ùa lên hốc mắt.

Nàng vẫn có thể mơ hồ nghe thấy lời Yên thị nói lúc hấp hối.

“Huy Nghiên, đã lâu rồi ta chưa ngắm hoa sen… Em còn nhớ rõ hoa sen trong cung Phù Lệ không?”

*****************

Cuối xuân, gió không còn rét lạnh như trước nữa.

Từ trường thành phía Bắc đi về phía Nam, thảo nguyên, hoang mạc đan xen, tuy rằng đường vẫn còn dài, nhưng ai nấy đều hưng trí ngẩng cao đầu.

(*2) “Tích nhật mộng sở tư, hốt như xuân phong chí. Khoáng dã lạc bạch vân, nhạn môn nghênh hồng hộc…” (*3) Văn lại Cao Thản Chi, ngày thường không thích lên tiếng, nay lại làm thơ nửa ngày ở trên ngựa, còn chạy tới hỏi Huy Nghiên, “Nữ quan, cô cảm thấy, là ‘mây trắng về nơi hoang vu’ hay, hay là ‘mây trắng lạc hoang vu’ hay?”

(*2) Ngày trước mộng suy tư, chợt gió xuân bay tới, mây trắng lạc hoang vu, chim nhạn nghênh thiên nga

(*3) Văn lại: một chức vụ không có phẩm cấp, chuyên về văn học

Sau nửa tháng, ở một nơi xa trên núi, xuất hiện dãy tường kéo dài cùng phon hỏa đài.

Quận Sóc Phương, châu quận xa nhất ở phương Bắc của Trung Nguyên. Tiến vào nơi này, chính là trở về đất Hán.

Qua cửa ải, mỗi người đều cười tủm tỉm. Phủ lại quan văn kiểm tra nghe nói bọn họ là đám người đi sứ Hung Nô tám năm trước, cũng nhìn họ với cặp mắt khác xưa.

Lúc kiểm tra tới Huy Nghiên, vị Phủ lại kia nhìn tên của nàng, sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nhìn nhìn Huy Nghiên, “Vị nữ quan này, mạo muội hỏi một câu, cô xuất thân từ Vương thị Hoằng Nông?”

Huy Nghiên cũng kinh ngạc, nói, “Đúng vậy.”

Phủ lại ngay lập tức tỏ vẻ kính trọng, thi lễ với Huy Nghiên, “Tại hạ Nam quận Đới Tùng, từng được Vương thái phó tiến cử, hôm nay nhìn thấy nữ quan, thật là may mắn may mắn!”

Ở nơi đất khách gặp cố nhân, Huy Nghiên cũng mừng rỡ không thôi, vội đáp lễ lại.

Ngày đã ngả về tây, quan trong thành đã sớm chuẩn bị dịch quán cho bọn họ. Đới Tùng tự mình an bài chỗ ăn chỗ ở cho Huy Nghiên, còn bảo thê tử an bài thị nữ cho nàng.

Nói đến phụ thân của Huy Nghiên, Đới Tùng cảm thán nói, “Nữ quan, thực sự không dám giấu, sau chuyện của Vương thái phó, hiện nay chỉ sợ không thể sánh bằng năm đó.”

Cảnh ngộ của Vương thị cũng không phải bí mật, trong lòng Huy Nghiên đã có chuẩn bị từ sớm.

Nàng gật đầu, “Ta hiểu.”

Đới Tùng hỏi: “Không biết sau khi nữ quan về triều sẽ đi nơi nào?”

“Ta rời nhà đã lâu, tất nhiên là phải trở về nhà đoàn tụ với người thân.”

Đới Tùng nói: “Theo tại hạ biết, sau khi thái phó mất, cả nhà nữ quan đã trở về Hoằng Nông.”

Huy Nghiên nói: “Đúng là như vậy, huynh trưởng đã từng viết thư báo ta chuyện này.”

Đới Tùng thở dài, “Việc này nếu nói tuy là bất hạnh nhưng cũng có cái may. Vài năm trước kinh thành đại loạn, không ít hộ gia đình quyền quý ở Trường An bị loạn tặc tập kích vô cùng thê thảm. Một nhà nữ quan đã sớm rời khỏi Trường An, há chẳng phải là thái phó ở trên trời bảo vệ sao?”

Huy Nghiên nghe được lời ấy, chỉ đành cười khổ.

Lúc nói chuyện, phía trước bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng huyên náo, hai người đều kinh ngạc, vội vàng đi tới nhìn.

Lại thấy trên mặt mọi người đều hiện ra vẻ vui mừng, sứ giả dẫn đầu được tướng lĩnh vây ở giữa, sứ giả lớn tiếng nói, “… Thánh giá nay đang ở Sóc Phương! Bệ hạ chiếu lệnh, ngày mai, nữ quan theo hầu Nhân Chiêu Yên thị yết kiến!”

Tiếng hoan hô liên tiếp vang lên.

Đám bề tôi hầu hạ Yên thị rời triều Hán đã nhiều năm, nghe được tin này càng cảm động hơn so với người khác, có nhiều người kích động đến mức khóc rống lên.

Huy Nghiên lại giật mình.

Nàng nhớ tới gương mặt cười như không cười kia của nhiều năm về trước.