Từ Tòng Thừa là con của cô Tấn Triết Úc. Nhà họ Tấn rất lớn, mà một thế hệ này chỉ có y là cháu ngoại, cùng với trưởng tôn Tấn Triết Úc.
Và một tầng này cũng chỉ có y với Tấn Triết Úc ở.
Đêm khuya, Từ Tòng Thừa ở trong phòng hút nửa bao thuốc chuẩn bị xuống lầu uống nước.
Hiệu quả phòng cách âm rất tổt, Từ Tòng Thừa không nên nghe được âm thanh nào khác. Cánh của cuối hành lang khép hờ, kẹt cửa lộ ra ánh đèn chiếu xuống sàn nhà.
Từ Tòng Thừa nghe được tiếng khóc mỏng manh, đang mềm mại xin tha, rồi có khi còn gọi "chồng ơi".
Là tiếng Hạ Kiều, nhưng không giống bình thường.
Giọng nói đó làm y muốn nổi lửa tình, y không thể khống chế đi về trước vài bước.
Âm thanh Omega đáng thương khóc nức nở đột nhiên trong nháy mắt biến mất, chỉ còn lại tiếng nước thật mạnh, với tiếng giường rung lên kẽo kẹt, nghe là biết Alpha kia làm tàn nhẫn đến mức nào.
Y thậm chí bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó.
“Hạ Kiều, đừng kêu nữa, anh chưa đóng cửa đâu.”
Giọng nói lạnh lẽo của Tấn Triết Úc như nước lạnh tạt xuống đánh nát ảo tưởng y. Từ Tòng Thừa đột nhiên tỉnh táo lại, chạy đi như trốn.
Tấn Triết Úc nghe được tiếng bước chân rời đi, mới dời tay đang che miệng Hạ Kiều. Khi Hạ Kiều đang thở mạnh thì ngón tay hắn lại mạnh mẽ chen vào khoang miệng ấm áp ấy.
Hạ Kiều trong lòng biết rõ mình đã làm chuyện sai lầm nên ở trên giường phá lệ thành thật. Hàm răng vô dụng của cậu cắn lên như mèo con, rồi dùng lưỡi liếʍ ngón tay hắn, rất cẩn thận lấy lòng.
“…Chồng ơi.” Hạ Kiều chóp mũi đỏ bừng, mơ hồ không rõ hỏi, “Có bị người khác nghe thấy không?”
“Ừ.”
Tấn Triết Úc vuốt mặt cậu, hắn có chút hối hận, hối hận chính mình không che miệng Hạ Kiều lại, hoặc nên cho cậu cắn chút gì đó.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu của Alpha không thể ức chế bộc phát, rõ ràng là chính hắn cố tình để cửa, hắn sắc mặt lại trở nên ủ dột, ghen tuông chất vấn nói:
“Em kêu cả nhà này đều nghe được, có phải em cố ý kêu lên cho Từ Tòng Thừa nghe thấy, để nó tới nhìn em đúng không?”
“Không có.” Hạ Kiều nhỏ giọng nói, đem mặt dính lên tay Tấn Triết Úc, “Em chỉ muốn người khác biết em là của chồng thôi.”
Tấn Triết Úc nhìn chằm chằm gương mặt bị mồ hôi thấm ướt kia, bỗng dưng hắn bế cậu lên, cánh tay ôm chặt eo, răng nanh bất chợt cắn mạnh lên tuyến thế Omega.
Có lẽ, Hạ Kiều nên sinh con cho hắn rồi.
Sinh một đứa, trói chặt Omega.
*
Hôm sau, khi Tấn Triết Úc tỉnh lại, Hạ Kiều còn đang nằm bên cạnh ngủ say.
Hắn cẩn thận chuẩn bị đi lấy ly nước ấm cho Hạ Kiều.
Từ Tòng Thừa không biết một đêm không ngủ, hay sớm đã tỉnh. Y khoanh tay, dựa vào cửa, gọi Tấn Triết Úc lại:
“Anh không biết sao?”
“Chị dâu ở trong trường rất được yêu mến.”
“Anh phải trông chừng anh ấy cho kỹ.”