Ngôi Sao Thứ Mười Hai

Chương 3: “Trông chừng Khoai Tây Chiên kìa” (1)

Ngày đầu tiên đến trường, chưa chính thức bắt đầu học, nửa ngày đầu nhận tài liệu học tập mới, nửa ngày sau làm vệ sinh lớp học.

Đêm đó, Lương Úy dọn vào ký túc xá. Đa số học sinh sống trong ký túc xá của trường Trung học số 1 là học sinh ở thị trấn bên cạnh Yến Nam, Lương Úy là ngoại lệ.

Nhà Tống Hàng Hàng đến từ thị trấn Lâm Nghi, mất ba tiếng lái xe đến trường Trung học số 1: “Lương Úy, nhà cậu cũng ở thị trấn nhỏ bên cạnh Yến Nam à?”

Lương Úy nói: “Không có, nhà tớ gần trường Trung học số 1.”

Tống Hàng Hàng hoang mang: “Vậy sao cậu đến ký túc xá sống?”

Lương Úy cười: “Ba mẹ tớ chuyển công tác đến phương Nam, họ bảo tớ đến ký túc xá sống.”

Tống Hàng Hàng “ồ” hai tiếng.

Lương Úy dọn giường xong, nhận được cuộc gọi của Chu Trân.

Ngày mai, Chu Trân và Lương Quốc Đống sẽ bay đến phương Nam, hình như Chu Trân không yên lòng, vậy nên Lương Úy cầm điện thoại ra ban công nghe máy.

Chu Trân hỏi: “Con ăn chưa?”

Lương Úy nói: “Dạ rồi.”

Chu Trân bảo: “Con lưu số điện thoại của thím Trần, có chuyện gì thì gọi cho thím Trần, đừng ngại.”

Đầu ngón tay của Lương Úy đặt trên lan can, lòng bàn tay ươn ướt, dấu vân tay hằn lên lan can: “Con biết.”

Chu Trân định nói gì đó, nhưng giọng Lương Quốc Đống xuất hiện trên điện thoại, hét to hỏi Chu Trân để áo của ông ở đâu rồi.

Lương Úy khẽ nhíu mày, nghe Chu Trân nói: “Úy Úy, đừng nói chuyện nữa, mẹ đi lấy quần áo cho ba con.”

Lương Úy cúp máy, thở dài một hơi.

Lúc này, trong ký túc xá phát ra tiếng cửa đóng sầm lại, âm thanh nặng nề, Lương Úy vô thức quay đầu, chỉ nhìn thấy một góc áo màu trắng.

Lương Úy bước vào phòng, nghe Tống Hàng Hàng lẩm bẩm: “Không biết nói gì luôn, đóng cửa mạnh như vậy, làm người ta giật mình!”

Lương Úy bình thản hỏi: “Ai thế?”

Tống Hàng Hàng bĩu môi: “Lý Uyển đấy, phiền phức thật, rõ ràng là học ban xã hội, sao vẫn ở cùng ký túc xá với tớ chứ?”

Lương Úy đã nghe qua cái tên Lý Uyển từ năm lớp 10, như mọi trường trung học khác, luôn có một người ưu tú như Trần Hạc Sâm, cũng sẽ có một học sinh cá biệt như Lý Uyển.

Lương Úy không nói nhiều, đột nhiên điện thoại rung.

Diêu Tri Gia: Úy Úy, tớ đang ở tiệm trà sữa cạnh trường, muốn ra chơi không?

Lương Úy đang gõ tin nhắn, vừa định nhắn lát nữa sẽ ra, giao diện ứng dụng lại hiện ra hai tin nhắn nữa.

Diêu Tri Gia: Ổ Hồ Lâm và Trần Hạc Sâm cũng ở đây.

Diêu Tri Gia: Đến đây đi, để Lão Ổ mời cậu trà sữa.

Ngón tay Lương Úy dừng trên bàn phím, hơi cong lại, xóa những dòng tin nhắn vừa gõ, trả lời tin nhắn mới.

Lương Úy: Được rồi.

Lương Úy cầm điện thoại: “Hàng Hàng, tớ ra ngoài một chút, cậu cần tớ mua gì về không?”

“Vậy cậu mua cho tớ một ly trà xanh nhài sữa ở tiệm trà sữa cạnh cổng trường nhé. Cảm ơn cậu.”

“Được rồi.”

Lương Úy ra khỏi trường, ngang qua khu phòng học của khối 12, phòng học vẫn mở đèn sáng trưng, chỉ còn vài học sinh đứng hóng gió ngoài hành lang.

Học sinh cuối cấp không thoải mái như học sinh khối 10 và khối 11, ngày nhập học đã chính thức vùi đầu học tập, hiện tại là giờ tự học buổi tối, khu phòng học im ắng, không động tĩnh.

Nhiều học sinh tụ tập ngoài cửa tiệm trà sữa, Lương Úy bước từ bóng tối vào không gian sáng sủa, Diêu Tri Gia vẫy tay với cô: “Úy Úy, bên đây.”

Diêu Tri Gia lớn giọng, thu hút nhiều ánh nhìn, bao gồm cả Trần Hạc Sâm.

Trần Hạc Sâm mặc áo thun trắng đơn giản, lười biếng dựa người vào cửa sổ, nhìn xuống điện thoại, tay kia cầm chai nước khoáng, khớp tay nổi lên, còn nhịp nhịp tay lên chân, chai nước nhẹ nhàng lắc lư theo chuyển động của cậu.

Lương Úy cảm thấy tâm trạng của mình cũng lay động, thăng trầm theo chuyển động của cậu ấy.

Diêu Tri Gia đưa cô ly trà dâu phô mai: “Của cậu đây.”

Lương Úy cầm lấy: “Tớ phải mua thêm một ly trà xanh nhài sữa cho bạn cùng phòng.”

Diêu Tri Gia đẩy vai cô, bước vào tiệm: “Vậy cùng vào đi.”

Một bóng dáng trắng tinh nhảy ra từ sau bàn gọi món, Lương Úy giật mình, bất ngờ lùi lại, lúc hoàn hồn mới nhìn rõ, bóng dáng màu trắng đó là một chú chó pomeranian.

Lưng Lương Úy suýt chạm vào tường, chú chó pomeranian không nhìn ra ánh mắt sợ hãi của cô, còn dựng đuôi lên như tỏ ý muốn đến gần cô. Lương Úy nín thở, bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Trần Hạc Sâm cất điện thoại, nhìn Lương Úy, hướng về phía Ổ Hồ Lâm gọi một tiếng: “Anh Ổ.”

Ổ Hồ Lâm: “Gì vậy, anh Sâm?”

“Trông chừng Khoai Tây Chiên kìa.”

Nghe giọng nói đó, Lương Úy bất giác ngước mắt, nhìn về phía Trần Hạc Sâm, cậu ấy lại quay đầu đi vào tiệm, chỉ kịp nhìn bóng lưng cao gầy.

Diêu Tri Gia nắm tay Lương Úy, chạm vào lòng bàn tay đầy mồ hôi của cô, ngạc nhiên hỏi khẽ: “Úy Úy, cậu sợ chó à?”

Lương Úy xấu hổ gật đầu.