Vô cùng may mắn là không cần một mình đi kính trà, Ninh Yến thở phào một hơi, vẻ mặt như thường đi tới chỗ người kia.
Yến Linh cũng đi từ con đường đá tới hành lang, hai người chạm mặt nhau ở khúc cua hành lang.
Ninh Yến dừng lại, đợi hắn lên bậc thang, hai tay đặt trước ngực, khom gối hành lễ.
“Thỉnh an thế tử gia.”
Giọng nói nàng du dương, như ngọc châu chạm nhau, dễ nghe khác với sự mềm mại mảnh khảnh của nữ tử.
Yến Linh bình tĩnh nhìn nàng.
Hình như hai năm trước hắn từng gặp mặt Ninh Yến một lần, chỉ nhớ trước ngày tết theo phụ thân đến Ninh phủ chào hỏi, trong trời tuyết có một đám nữ hài xinh như hoa đứng dưới mái hiên, mọi người đều bỏ mũ trùm xuống và đứng thẳng, ngoại trừ nàng, khuôn mặt trắng trẻo chìm trong chiếc áo lông thỏ bông xù, cũng không biết nàng đang chơi với cái gì trên tay, một mình dựa vào một cây cột trong góc.
Lúc đó hắn đã chú ý tới nàng, có lẽ là trên người nàng toát lên sự tĩnh mịch không phù hợp với sự náo nhiệt này.
Nàng trước mắt, một thân y phục hoa lệ vạt áo thêu uyên ương, duyên dáng yêu kiều, hoa tai bảo thạch đỏ tôn làn da trong sáng như tuyết của nàng, nàng rũ mắt xuống, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy trâm cài phỉ thúy đơn giản nhưng không kém phần hoa lệ, sóng mũi xinh xắn, thẳng tắp, đường cong mềm mại dịu dàng kéo dài đến cổ áo thêu hoa mẫu đơn.
Đây là thê tử hắn mới cưới về hôm qua.
Ánh mắt không nhiễm bụi trần của Yến Linh dời đi.
“Kính trà với ta.”
Giọng nói dứt khoát rõ ràng.
Trong lúc đó, tiếng cười của Yến quốc công vang lên, hùng hổ bước vào phòng.
Đã có ma ma vén mành lên, nhiệt tình chào hỏi hai người đi vào.
Trong phòng khách có rất nhiều người, hoặc đứng hoặc ngồi, tầm mắt ít nhiều đều hướng về phía hai người họ, nói chính xác là nhìn Ninh Yến.
Vẻ mặt Ninh Yến bình tĩnh đứng bên cạnh Yến Linh, giữa hai người rõ ràng có khoảng cách.
Đến khi tiến lên, nàng đã nhìn thấy Yến quốc công để râu trên mặt, hơi thô lỗ sang sảng đầu tiên, Yến quốc công thường đến Ninh phủ, Ninh Yến từng gặp mấy lần, trước hôn lễ cũng là Yến quốc công đích thân đến phủ thưa chuyện, lúc đó gặp mặt một lần, Yến quốc công cười dịu dàng với nàng.
“Đến đây........” Giọng điệu cực kỳ thân thiện.
Phu thê mới cưới quỳ xuống dập đầu với ông, thị nữ bưng mâm đỏ tiến lên, Ninh yến nhận lấy trà dâng lên cho Yến quốc công
“Con dâu thỉnh an phụ thân.”
Đang định đứng lên hành lễ với Từ thị lão phu nhân, lại thấy bà ta cười: “Nhìn xem, bộ dạng này cũng là độc nhất vô nhị trong cả kinh thành, quốc công gia thật có mắt nhìn!”
“Ha ha ha!” Yến quốc công vuốt râu cười không câu nệ tiểu tiết, nhìn con trai có dáng người cao ráo, lại gần Từ thị nói: “Nếu chọn con dâu xấu, nó ầm ĩ với ta thì sao?”
Từ thị bật cười.
Yến Linh ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt càng bất động. Những người khác cũng không dám lắm miệng, có Yến quốc công ở đây, rất nhiều người trong phủ đều kính nể.
Ninh Yến cũng chưa từng để ý đến chuyện cười này, nhận lấy trà của thị nữ dâng cho Từ thị.
“Con dâu tham kiến mẫu thân.” Lúc này mới lặng lẽ quan sát Từ thị, bà ta tầm cỡ bốn mươi năm mươi, y phục xanh lam thêu chỉ vàng khoan thai ngồi cạnh Yến quốc công, khuôn mặt trắng trẻo ôn hòa, bảo dưỡng rất tốt, chỉ có khóe mắt hiện lên mấy nếp nhăn, nhưng không hề ảnh hưởng đến dung mạo của bà ta, người như vậy, có khuôn mặt xinh đẹp ấm áp khiến người ta cảm thấy thân thiết vạn lần.
Từ thị cho nàng một món quà gặp mặt không tệ ở trước mặt mọi người, Ninh Yến nhận lấy hộp gỗ tử đàn nặng tay, trịnh trọng đưa hộp quà cho Như Sương cất.
Yến gia là gia tộc lớn, Yến quốc công thích náo nhiệt, thích phô trương, sinh sống cùng hai đệ đệ.
Ninh Yến nhanh chóng hành lễ với trưởng bối nhị phòng và tam phòng, rồi mới ngồi xuống đợi những người khác kính trà cho nàng.
Ngoại trừ Yến Linh, Yến quốc công còn ba nam một nữ, nhị thiếu gia và tam thiếu gia là song bào thai do lão phu nhân sinh, hai người nhỏ hơn Yến Linh hai tuổi, nhưng đã thành thân trước, nhị thiếu phu nhân Tần thị thông minh đảm đang, quản việc nhà thay cho lão phu nhân, tam thiếu phu nhân xuất thân danh môn Lang Gia Ngọc thị, mặt mày lạnh lùng, gặp ai cũng không nói gì.
Ninh Yến cho mỗi người một cây trâm cài khảm ngọc thạch làm quà gặp mặt.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai người còn chưa đứng dậy, nữ tử mặc váy hồng hình như có hơi không tình nguyện, lặng lẽ đẩy thiếu niên gầy gò bên cạnh, thiếu niên bị đẩy lên trước, khuôn mặt tuấn tú hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Ninh Yến, càng hoảng loạn hơn, chắp tay áo lại.
“Tham kiến trưởng tẩu.....”
Là thứ đệ nhỏ nhất của Yến Linh, tứ thiếu gia Yến Quân.
Y cao cao gầy gầy, giống như thân trúc, người như tên, đẹp như ngọc, lắp bắp hành lễ, Ninh Yến tặng y một ống đựng bút bằng tre, cầu chúc y đỗ cao.
Cuối cùng là đại tiểu thư Yến Nguyệt, thấy đệ đệ đứng trong sảnh nghịch ống trúc, chán ghép đẩy y ra, qua loa hành lễ với Ninh Yến, cứng đờ nói: “Tham kiến trưởng tẩu.”
Ninh Yến nhận ra nàng ta là người ban nãy chế giễu nàng, nhưng không lộ ra bất kỳ biểu cảm gì, vẻ mặt dịu dàng khen Yến Nguyệt vài câu, rồi tặng một cây trâm khảm ngọc lam cho nàng ta, Yến Nguyệt nhìn còn chẳng thèm nhìn, đưa cho thị nữ bên cạnh.
Trước khi Ninh Yến gả đến, Vinh ma ma đã giúp nàng nghe ngóng, người được cưng chiều nhất Yến quốc công phủ chính là người con gái độc nhất này, nàng ta là con gái duy nhất của Yến quốc công và Từ thị, vô cùng được thương yêu, trình độ huênh hoang bá bướng bỉnh không thua gì công chúa trong hoàng cung. Nếu đã biết có sự tồn tại thế này, thì không thể nào thờ ơ với nàng ta, để tránh chọc tổ tông này không vui, không ngờ là, người ta còn chẳng xem trọng nàng.
Ninh yến rất nhanh đã quẳng những suy nghĩ này ra sau đầu, chỉ vì một đám trẻ nhỏ của phòng bên chạy tới trước mặt nàng líu ríu gọi mấy tiếng thẩm thẩm, Ninh Yến lại cho mỗi đứa một túi bạc, trong nhà chính cuối cùng cũng có tiếng cười vang lên.
Đợi khi kết thúc kính trà, Yến quốc công nói vài câu cho có, rồi dẫn đám nam nhân rời khỏi.
Yến Linh đi ở cuối cùng, lúc đi đến cửa, quay đầu nhìn Ninh Yến một cái, ánh mắt của hắn rất nhạt, tầm mắt hai người vội vàng giao thoa, Ninh Yến còn chưa kịp hiểu rõ ý của hắn, tầm mắt đó nhanh chóng di chuyển khỏi người nàng.
Yến quốc công vừa rời đi, không khí giữa các nữ quyến dịu đi không ít.
Mặc dù đóng cửa nói chuyện khó nghe, nhưng trước mặt mọi người ai cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ tân nương tử, ngoại trừ Yến Nguyệt từ đầu đến cuối không thèm để ý Ninh Yến, những người còn lại đều chào hỏi nàng cho có lệ.
Từ thị có tính tình ôn hòa, mở miệng quan tâm Ninh Yến: “Lúc trước cũng không thường gặp con, không biết con thích ăn cái gì, yêu thích gì, kiêng kỵ gì, cứ nói với nhị đệ muội của con.”
Nhị thiếu phu nhân Tần thị lo việc nhà lặng lẽ cười nhìn sang đây, hai tay đặt lên đầu vai nàng: “Tẩu tẩu không cần khách khí với ta, ta vào cửa sớm hơn tỷ hai năm, quen thuộc trong phủ hơn một chút, nhưng nếu có hạ nhân không chịu quản giáo cứ việc nói với ta.” Nàng ta cười híp mắt, khuôn mặt thân thiện.
Ninh Yến không quen thân thiết với người khác như vậy, cười không được tự nhiên: “Ta cũng không có ăn kiêng cái gì hết.”
Nàng thờ ơ lạnh nhạt ở Ninh gia nhiều năm như vậy cũng có bản lĩnh thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt.
Hễ những người cố ý thân cận với nàng, hoặc là có gì muốn cầu xin, hoặc là ôm lòng kiêng kỵ đến thăm dò.
Tần thị dĩ nhiên là vế sau, người trong phòng này không hoan nghênh nàng đến nhất chính là vị Tần thị quản việc nhà này.
Yến Linh là đích tôn của Yến gia, nàng chính là con dâu trưởng của Yến gia, theo quy tắc, nàng vào cửa, Tần thị phải giao quyền quản việc nhà ra, nhưng một cậu nhẹ nhàng bâng quơ của Tần thị không khác gì nói với nàng, quyền quản gia này nàng ta không muốn giao.
Sau khi khách khí mấy câu, tam thiếu phu nhân Vương thị mượn cớ rời đi, Tần thị ngựa quen đường cũ chào hỏi những thẩm thẩm khác, Ninh Yến và Từ thị ở bên cạnh uống trà xem náo nhiệt.
Sau khi dùng bữa trưa xong, lão phu nhân Từ thị khách khí nói:
“Tối qua con mệt rồi, mau quay về nghỉ ngơi đi.”
Lời vừa thốt ra, có vài tiếng cười vang lên.
Không viên phòng, có thể mệt cái gì, mọi người đều rõ trong lòng.
Ninh Yến không để ý rời khỏi đó, về Minh Hi đường, gọi một đám hạ nhân đến, cho tiền thưởng, xem như nhận mặt, rồi vội vàng ngủ bù, lí ra nàng không dám lười biếng, thật sự là tối qua ngủ không ngon, và trước giờ có tật xấu ngủ trưa, sớm đã buồn ngủ, ngã đầu ngủ một canh giờ, cũng không dám ham ngủ, nhanh chóng ngồi dậy mở miệng liền hỏi.
“Thế tử gia đang ở đâu?”
Trời thấy thương, nàng mới rửa mặt chải đầu xong thì nghe thấy ngoài hành lang có tiếng động, không lâu sau, một bóng người cao ráo xuất hiện ngoài cửa, Ninh Yến sững sờ, cung kính nghênh đón.
“Thế tử gia an hảo.”
Yến Linh đi đến trước mặt nàng, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, chỉ cảm thấy hình như nàng lại đổi y phục, cảm xúc trong lòng chính là tân nương này thích chưng diện thật, luôn ăn mặc khiến chính mình trông xinh đẹp, cũng không nghĩ nhiều, huống chi đây cũng không phải tật xấu gì, bèn gật đầu trả lời một tiếng, sau đó nhớ đến ý đồ của mình, đang chuẩn bị nói.
Đám nha đầu không dám ngẩng đầu, Ninh Yến lặng lẽ nhìn mũi chân hắn, cảm thấy hơi xấu hổ.
Cũng không thể đứng đơ ở đây, nên cười nói: “Thế tử gia, chàng vào uống ngụm trà nóng đi.” Dứt lời, nàng càng xấu hổ hơn, theo lý, nơi này là phòng của Yến Linh, bây giờ bị nàng bá chiếm, đổi khách thành chủ.
May mà Yến Linh cũng không nói gì, bước vào.
Ninh Yến đi theo sau vào phòng, Như Nguyệt đang muốn đi vào hầu hạ, lại bị Như Sương kéo lại, cố gắng ra hiệu cho nàng ta, Như Nguyệt hiểu rồi, lặng lẽ cười, hai nha đầu yên lặng chờ ở cửa.
Ninh Yến mời hắn vào uống trà, cũng không thể chỉ nói miệng thôi, sau khi chọn lựa, chọn ra một bộ chén sứ màu xanh da trời phỏng theo đồ sứ Nhữ rớt cho Yến Linh một ly trà, xoay người muốn đưa sang, lại thấy Yến Linh đứng trong phòng ngoài, quan sát xung quanh căn phòng.
Ninh Yến nhìn quanh theo tầm mắt hắn, trong lòng không khỏi lộp bộp.
“Thế tử gia, có chỗ nào không thỏa đáng sao?”
Tầm mắt Yến Linh chuyển về, trong ánh mắt hiện lên y không rõ ràng, nơi này rõ ràng là nơi hắn quen thuộc nhất, cũng là căn phòng bình thường hay ở, trong một đêm dường như đã thay đổi, nơi nào cũng có đồ vật lạ.
Hắn từ nhỏ đã ở một mình, đột nhiên có thêm thê tử, vô cùng không thoải mái.
Sau đó liền lắc đầu: “Không sao.”
Ninh Yến có lẽ đoán được mấy phần tâm tư của hắn, nhẹ nhàng cười khổ.
Như Sương chỉ đặt những đồ dùng hằng ngày của nàng lên, còn rất nhiều y phục đồ dùng cất trong rương, nàng cũng mới đến, khắp nơi đều không quen, không dám tùy ý thay đổi.
Hai người đều giống như mò đá qua sông.
Ninh Yến đưa ly trà sang, Yến Linh nhận lấy cầm trong tay, ngồi xuống chiếc ghế bành quay về hướng bắc, Ninh Yến vẫn đứng tại chỗ, nhìn dáng vẻ như muốn nói gì đó của hắn, bèn dứt khoát ngồi xuống trước mặt hắn, hai người cách một chiếc bàn, đây là một chiếc bàn chân cao hoa cúc gỗ lê, với Yến Linh mà nói, độ cao vừa đủ, thích hợp cho hắn kê tay, Ninh Yến ngồi bên cạnh, hiển nhiên có vẻ nhỏ nhắn, cảnh tượng không hài hòa như vậy, lạ lẫm xa cách và trầm lặng.
Yến Linh nắm ly trà trong tay nhưng không uống, nghiêng đầu nhìn Ninh Yến, chăm chú nói.
“Tối qua là có nguyên nhân, ngoại tổ mẫu phát bệnh, bỏ lỡ giờ lành, mong nàng tha thứ.”
Lời nói trong phòng, Như Sương ở bên ngoài nghe thấy rõ ràng, không khỏi âm thầm bĩu môi, trước đó xem nhẹ tiểu thư, sau đó lại hời hợt nói một câu tha thứ, trò hề như vậy nàng ta thấy nhiều ở Ninh gia rồi, thì ra cô gia và người nhà họ Ninh cũng không khác biệt mấy.
Như Sương tủi thân thay cho Ninh Yến.
Đáy lòng Ninh Yến chẳng gợn sóng, biểu cảm dịu dàng ngoan ngoãn nói: “Thế tử gia nặng lời rồi, thân thể thái hậu quan trọng.” Nàng không để chuyện này trong lòng, thay vào đó hỏi chuyện càng quan trọng hơn đối với nàng.
“Ta mới đến, sợ là sẽ vô cớ phạm lỗi, dám hỏi thế tử gia có kiêng kỵ thứ gì không, hoặc là kiêng kỵ chuyện gì không?”
Nhìn từ góc độ nào đó Yến Linh là cấp trên của nàng, muốn sống thoải mái thì chuyện đầu tiên chính là không thể chọc giận hắn.
Yến Linh nghiêm túc nghĩ câu hỏi của nàng, thật sự không nghĩ ra mình có chỗ nào cần chú ý, bèn nói: “Không có, tùy nàng là được.”
Ninh Yến nghe xong, trên khuôn mặt hoàn mỹ không khiếm khuyết cuối cùng cũng có một chút thay đổi.
Cái này khó khăn rồi đây.
Những năm nay bởi vì trưởng tỷ, bình thường ngoại nam mà hạ nhân bàn tán nhiều nhất là hắn, nàng nghe nhiều nên quen là Yến thế tử khiến người ta xa cách thế nào, phải ăn nói cẩn thận thế nào. Trong lòng Ninh Yến nghĩ, một người cao cao tại thượng như vậy, nhất định cực kỳ khó sống chung, hỏi điều kiêng kỵ của hắn trước, biết hố chỗ nào né tránh là được.
Bây giờ hắn trả lời tùy ý như vậy, Ninh Yến âm thầm kêu khổ.
Có nghĩa là, sau này nàng phải cẩn thận đề phòng, suy nghĩ thâm sâu, ngày tháng không dễ sống rồi.
Trong lòng Ninh Yến ít nhiều sinh ra chút suy sụp, bầu không khí bất giác trở nên lạnh lẽo.
Yến Linh ngồi ở đây cũng giống như ngồi trên đống lửa, hắn thật sự không thích ứng trong phòng của mình xuất hiện một cô nương yêu kiều, càng không làm được chuyện cùng giường cùng gối với nữ tử xa lạ trong tình huống không quen thuộc, chắc hẳn nàng cũng không muốn, nếu không đêm qua cũng sẽ không ngủ trước một mình, bèn đứng dậy nói:
“Thư phòng ta còn chuyện phải xử lý, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Sau đó bỏ tách trà xuống, chẳng thèm quay đầu mà rời đi.
Khi hắn rời đi, sự xấu hổ trong căn phòng tản đi, Ninh Yến cũng thở phào.
Vui vẻ khi không cần hầu hạ tổ tông nữa.
Cho dù là vậy, Ninh Yến vẫn gọi lão ma ma hầu hạ Yến Linh đến, hỏi thói quen và sở thích của Yến Linh, buổi tối hôm nay dặn dò nhà bếp nấu riêng bữa ăn cho Yến Linh.
Chỉ là đến hôm sau, cả ngày không thấy bóng dáng Yến Linh đâu, Ninh Yến lại lâm vào trầm mặc.
Ngày mai chính là ngày về nhà mẹ, trưởng tỷ và tam hoàng tử cũng về phủ cùng ngày, cũng không biết Yến Linh có chịu về cùng nàng không.