La Váy Lụa Và Giáp Hoàng Kim

Chương 6

Tử Diên là nha hoàn bên cạnh huynh trưởng, chúng ta cùng nhau lớn lên, tình như tỷ muội.

Nghe Tử Diên nói, huynh trưởng không muốn ta một mình ở Khánh quốc bị người khác gây khó dễ, nên phái Tử Diên đến để ta có người đáng tin cậy.

Tuy võ nghệ nàng không cao, nhưng có sở trường về độc dược, có thể giúp ta không ít.

Nghe tin tình hình phụ vương và huynh trưởng đang không ổn, tim ta như bị treo lên:

“Chỉ là gần đây xảy ra hạn hán, lượng lương thực thu hoạch được giảm đi đáng kể, không biết có bao nhiêu dân chúng lại lâm vào cảnh khổ cực.”

Nam Yến quốc lấy nông nghiệp làm trọng, mỗi tháng phải cống nạp một lượng lương thực nhất định cho Khánh quốc, gặp hạn hán, đối với Nam Yến quốc mà nói, không khác nào họa vô đơn chí.

*họa vô đơn chí: gặp tai họa liên tiếp

Trong triều, biết được tin lương thực Nam Yến quốc tiến cống bị ít đi, Khánh đế nổi trận lôi đình.

“Một đám nông dân Nam Yến quốc các ngươi, ngay cả trồng trọt cũng không làm tốt được, bổn vương giữ lại các ngươi còn có tác dụng gì?”

“Hoàng Thượng, gần đây Nam Yến quốc gặp hạn hán…”

Khánh đế trừng mắt, cắt ngang lời ta: “Ngươi lại dám cãi lời bổn vương! Câm miệng lại cho ta!”

Khánh đế dựa vào long ỷ, một tay đỡ trán, tùy ý chỉ tay: “Xem ra là bổn vương đã quá nhân từ với các ngươi. Người đâu, chém một tay Yến Thuần đem về cho Nam Yến vương! Nói cho hắn biết, lần sau còn dám tự ý giảm lượng lương thực tiến cống, cái ta chém không phải chỉ là một cái tay của Yến Thuần thôi đâu!”

Tân Triệt là người đầu tiên muốn lập công, hắn lao ta muốn đánh ta bất ngờ.

Nhưng ta phản ứng rất nhanh, né sang một bên, hai chân đạp lại vào ngực hắn một cước.

Cả người Tân Triệt ngã ra ngoài, đập vào cột trụ, vừa rơi xuống đất đã phun ra máu tươi, khó có thể đứng dậy.

Khánh đế hừ lạnh một tiếng: “Phế vật!”

“Hy Hòa, tới đi!”

Ta đưa mắt nhìn, Hy Hòa cũng đưa mắt nhìn về phía ta, ánh mắt đầy thâm ý xẹt qua một tia bất an.

Khánh đế nổi giận: “Hy Hòa, ngươi còn đợi cái gì!”

Hy Hòa xoay người quỳ xuống trước Khánh đế: “Phụ vương, Yến Thuần võ nghệ cao siêu, tinh thông binh pháp, tất có ngày dùng tới, nếu chém tay hắn, không phải mất đi một đại tướng hay sao? Xin phụ vương khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho Yến Thuần.”

Khánh đế đứng lên đi về phía Hy Hòa, đưa tay nâng mặt hắn lên, đè thấp giọng: “Bổn vương có thể tha cho hắn một mạng, nhưng Hy Hòa, ngươi tỷ thí một trận với hắn, nếu hắn thắng, ta sẽ tha cho hắn. Nếu ngươi thua, bổn vương phế cái ghế Thái tử này của ngươi!”

Một lệnh này, tất cả dậy sóng.

Ai cũng biết, năm đó Hy Hòa và tam hoàng tử vì tranh đoạt ngôi vị Thái tử, lưỡng bại câu thương.

Mẫu phi của Tam hoàng tử cũng vì vậy mà bỏ mạng, nếu hắn lên ngôi hoàng đế, Hy Hòa chỉ có một con đường ch.

Đúng là trời cũng giúp ta, ta nhất định phải thắng, mới có thể mượn đao gi người:

“Điện hạ, đắc tội.”

Ta rút kiếm đứng dậy, trong mắt Hy Hòa lóe lên một tia kinh ngạc, cũng vung kiếm đánh trả.

Ta chỉ nghe nói Thái tử luyện kiếm tử khi còn nhỏ, nhưng không ngờ, kiếm thuật của hắn lại mạnh hơn so với ta tưởng tượng rất nhiều.

Trước đây ta từng nghe sư phụ nói về Cửu Khúc kiếm thuật, có thể nói là đỉnh cao kiếm pháp, nhưng người luyện phải khổ luyện thời gian dài, quá khó, ta liền bỏ cuộc.

Giờ thấy Hy Hòa sử dụng kiếm thuật này, nội tâm ta không tránh khỏi hoảng hốt, rất có thể hôm nay ta sẽ ch dưới lưỡi kiếm của hắn.

Đại nghiệp phục thù không cách nào thành được.

Ta xoay người nhảy lên mái hiên, đạp lên mái ngói trên nóc nhà.

Hy Hòa không tha, đuổi theo sau, ta ở trên đỉnh tháp, không còn đường lui, vừa xoay người, nháy mắt trường kiếm của hắn đã chĩa thẳng vào cổ ta.

Ta hít vào một ngụm khí lạnh, nhất thời trọng tâm không vững nghiêng người ngã về phía sau.

Ánh mắt Hy Hòa dao động, vươn người giữ chặt ta, thừa dịp này, ta rút từ trong tay áo ra một con dao ngắn, đâm vào cánh tay phải của hắn.

Mày kiếm nhăn lại, kéo ta vào lòng, giọng nói tùy tiện lại càn rỡ: “Đánh thật? Ngươi thật sự nỡ?”

Ta dùng khuỷu tay huých một cái, Hy Hòa không thể không nới lỏng tay.

Ta nhanh chóng xoay người đâm một nhát vào ngực hắn, trong mắt hắn thoáng qua một tia vui mừng, nhẹ nhõm, ngã ngửa ra sau.

Ta thắng.

Thái tử Hy Hòa bị phế.

Khánh đế nổi cơn thịnh nộ, nhưng lời nói ra không thể rút lại, chỉ có thể để ta đi.

Tử Diên ở một bên xử lý vết thương trên người ta, một bên nói: “Thái tử Hy Hòa kia đúng là danh hữu vô thực, vẫn là chủ tử nhà ta lợi hại, ngày phục hưng đại nghiệp chẳng còn bao xa nữa.”

Ta thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng chợt có một cảm xúc kỳ lạ:

“Là Hy Hòa đã thủ hạ lưu tình. Hắn có thể lấy mạng ta, nhưng thời điểm mấu chốt lại thu tay lại.”