Hoàng đế chỉ chơi trò quyền mưu, những việc nghiêm túc hầu như không làm, quan trường nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Thực tế, gần như không ai tin Thừa An Đế có thể tìm ra phương pháp trường sinh, mọi người đều hiểu rằng ông ta sớm muộn gì cũng phải chết. Nhưng một số người không đặt cược vào hoàng tử, mà lại lợi dụng tình hình hiện tại của triều đình để tranh quyền đoạt lợi; chỉ cần nắm giữ quyền lực, thì Hoàng đế tiếp theo cũng không phải do họ quyết định sao? Ai mà quan tâm đến những hoàng tử, vương tôn không quyền không thế chứ?
Nếu có thể Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu* thì thật tuyệt.
(*)Sử dụng quyền lực của thiên tử để quản lý và điều khiển các chư hầu, qua đó tạo ra một sự thống nhất và cai trị hiệu quả.
Mọi người đều có tâm tư riêng, lặng lẽ nhìn Sở Chiêu bước xuống từ xe ngựa.
Trên xe ngựa còn có một người khác.
Khi Sở Chiêu đưa tay đón người đó ra, trong đám đông im lặng vang lên tiếng hít thở rõ ràng.
Có người trong đầu lục lại những bài thơ, bài ca đã học cả đời, có người thì thốt lên lời khen ngợi. Tất cả đều có thể hóa thành một câu:
Người này thật sự đẹp đến như vậy!
Tuy sắc mặt xanh xao không những không làm giảm đi vẻ đẹp của y, mà còn làm cho ánh mắt và màu môi thêm phần diễm lệ, thật sự là một mỹ nam độc nhất vô nhị.
Mọi người cảm thấy tò mò: Đây là ai?
Thẩm Tử Khâm nắm tay Sở Chiêu, nghi ngờ rằng Sở Chiêu thật sự coi mình như một bình hoa mềm yếu không tự lo liệu được, đành phải nói lý lẽ: "Vương gia, thật ra ta có thể tự mình lên xuống xe."
Sở Chiêu: "Ừm."
Thẩm Tử Khâm: "..."
Có cần phải giả vờ chân thành đến như thế không?
Đứa bé gác cổng của phủ Quốc Công tiến lại, chào hỏi, mỉm cười đưa một chiếc hộp, mời hai người rút thăm.
Hóa ra trước khi vào cửa hôm nay còn có một trò chơi, đó là rút thăm câu đối. Khách đến cần phải đối lại câu dưới, tất nhiên, khách đều là những vị quý nhân có thϊếp mời, dù có đối được hay không vẫn có thể vào, nhưng nếu có thể đối được vài câu hay thì thật là thêm phần dệt hoa trên gấm, cũng làm cho tiệc thưởng hoa thêm phần tao nhã.
Câu đối không khó, đều rất đơn giản, chỉ là để cầu mong một khởi đầu tốt đẹp cho mùa xuân.
Đứa bé gác cổng đọc câu trên mà Sở Chiêu đã ngẫu nhiên rút được: "Kim yến vươn cánh đón xuân về."
Sở Chiêu mười lăm tuổi đã đi đến Bắc Cương, một năm trước mới trở về kinh thành. Mọi người biết hắn có võ nghệ không tồi, nhưng không biết trình độ văn chương ra sao, ai nấy đều chăm chú lắng nghe.
Sở Chiêu không chớp mắt, nhanh chóng đối lại câu dưới, thấy hắn dễ dàng như vậy, một số người cảm thấy ngạc nhiên: Không lẽ lại là một hoàng tử văn võ song toàn?
Chỉ nghe hắn tự tin nói: "Cá muối nằm thẳng chờ qua đông."
Mọi người còn lại: "…"
Có người nghễnh cổ ra, dưới chân thì loạng choạng; có người xoa xoa tai, xác nhận mình không nghe nhầm.
Không phải chứ, đối lại cái gì vậy?
Có thể đối không hay, nhưng không thể đối lại một cách kỳ cục.
Nụ cười của đứa bé gác cổng cũng xịt keo, chỉ có Thẩm Tử Khâm ngạc nhiên ngẩng đầu lên: Cá muối?
Đúng vậy, có phải là cá muối y biết đúng không, đã liên tưởng đến việc nằm thẳng rồi, chẳng lẽ thật sự là…
Thẩm Tử Khâm cảm thấy tim mình đập mạnh hai cái, nhưng suy nghĩ còn chưa kịp bay xa, Sở Chiêu đã nghiêm túc nói với người giữ cửa: "Ta đối rất tốt mà, kim yến là đặc sản của Đại Tề, cá muối cũng vậy, nhiều gia đình chọn nấu vào mùa đông... Sao Thế tử lại nhìn ta như vậy?"
Tim Thẩm Tử Khâm từ trạng thái phấn khích từ từ hạ xuống, suy nghĩ còn chưa bay lên đã bị dập tắt.
... Hóa ra chỉ là trùng hợp thôi à. Hầy.
Thẩm Tử Khâm mỉm cười: "Không có gì, chỉ cảm thấy đối rất hay."
Thật sự rất hay, kết hợp cá muối và nằm thẳng, là trí tuệ của người hiện đại, không ngờ Sở Chiêu vượt thời gian, lại chạm đến được phép ẩn dụ tuyệt vời này.
Thẩm Tử Khâm nghĩ, có lẽ mình và Sở Chiêu có thể trò chuyện rất hợp.
Những người còn lại chỉ cảm thấy một mỹ nhân đẹp như thế, lại có cái miệng nói linh tinh: Hay ở chỗ nào chứ!
Đứa bé giữ cửa nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ghi lại câu đối của Sở Chiêu, người tiếp theo là Thẩm Tử Khâm.
Câu trên: "Mãn viên phồn hoa tranh kỳ đấu diễm."
*Cả vườn hoa trăm hoa đua nở.
Theo lý mà nói, câu đối như vậy có thể đúng có thể sai.
Thẩm Tử Khâm cũng không do dự hay cân nhắc, lập tức mở miệng: "Một con mèo mùa xuân buồn ngủ mùa hạ ngủ."
Đứa bé giữ cửa: "…"
Nó nghi ngờ nếu thêm vài chữ nữa, vị này có phải thêm cả thu mệt mỏi đông uể oải luôn không.
Một năm bốn mùa đều ngủ, nghe có vẻ thật lười biếng.
Cũng chỉ vì những người còn lại không hiểu câu chuyện về cá muối, nếu hiểu, sẽ phát hiện tư tưởng lớn của Thẩm Tử Khâm và Sở Chiêu rõ ràng giống nhau:
Trốn việc, lười biếng, thật là hạnh phúc.
Sở Chiêu vỗ tay: "Đối hay, đối hay."
Thẩm Tử Khâm khiêm tốn: "Quá khen, quá khen."
Những người còn lại ngẩn người.
Sở Chiêu thì xoa cằm: Vãi, trong cái kinh thành nơi mà người sống ta chết vì cạnh tranh này, không lẽ Thẩm Thế tử chính là tri kỷ mà hắn tìm kiếm bấy lâu?