Sau Khi Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Đồng Hương Xuyên Sách

Chương 13: Thẩm thảo mai

So sánh hai bên, Thẩm Minh Hồng nhìn còn giống một người bị bệnh hơn cả Thẩm Tử Khâm.

Hắn ta vốn nghĩ rằng sau khi gả Thẩm Tử Khâm làm nam thê, mình sẽ dễ dàng trở thành Thế tử. Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng có biến cố xảy ra, Thẩm Minh Hồng cảm thấy như có kiến bò khắp người, lòng dạ bồn chồn.

Một câu của Thẩm Tử Khâm thành công đâm thủng tuyến phòng thủ của hắn ta, hắn ta nghiến răng: "Đừng nghĩ rằng Tần vương có thể thuận lợi vùng lên che chở cho ngươi."

Nói đến đây, đầu óc hắn ta bỗng nhiên thông suốt, chợt lóe lên: "Nghe nói hôm qua Tần vương rất bênh vực ngươi, nhưng có lẽ chỉ vì tình thế ép buộc mà thôi?"

Đúng vậy, nếu thành thân với nam phi thì sẽ mất quyền kế thừa, làm gì có ai chịu đựng được.

Dù cho thế lực của Tần vương mạnh lên, thì liệu có thật sự coi trọng Thẩm Tử Khâm hay sao?

Thẩm Minh Hồng dường như đột nhiên thông suốt hai mạch nhâm đốc, càng nghĩ càng thấy hợp lý, trên gương mặt có quầng thâm đã cuối cùng nở một nụ cười cao ngạo, từ một người có chứng dễ nổi cáu biến thành một kẻ bí ẩn đầy u ám, ẩn ý sâu xa: "Đệ đệ, ngươi chưa bao giờ được yêu thương, thế nên khi người khác đối xử tốt với ngươi một chút, ngươi lập tức quên hết tất cả. Thứ như lòng người này, là khó thăm dò nhất."

Thẩm Minh Hồng nói những lời rất thấm thía, vì từ khi Huyện chủ Bình Dương qua đời, không còn ai quan tâm đến Thẩm Tử Khâm nữa.

Thẩm Minh Hồng tự cho là mình đã nhìn thấy sắc mặt Thẩm Tử Khâm thay đổi đột ngột, nhưng không ngờ lại như cây thương đâm vào trên lớp giáp.

Đùa chắc, Thẩm Tử Khâm đến từ hiện đại, từ nhỏ thiếu thốn tình cảm là thật, nhưng khi lớn lên, y không trở thành một kẻ đáng thương đi cầu xin tình yêu, mà ngược lại, trở thành một máy bay chiến đấu có sức tấn công cao và khả năng phòng thủ cao.

Thẩm Tử Khâm khẽ cong môi, ngay cả khi chế nhạo cũng cười thật đẹp, khiến xung quanh như nở hoa.

"Lòng người vẫn dễ nhìn thấu như vậy." Thẩm thảo mai nói: "Ví dụ như khi nhìn thấy ngươi thì đã thấy ngươi nóng nảy."

Để châm ngòi không cần phải lớn tiếng, đôi khi chỉ cần vài câu nhẹ nhàng lại có thể đổ thêm dầu vào lửa.

Thẩm Minh Hồng tức giận bùng lên: "Ta đang quan tâm đến ngươi, sao ngươi lại nói chuyện với ta như vậy!"

Thẩm Tử Khâm bình tĩnh trả lời: "Nhìn xem, đã nóng nảy rồi."

Y càng bình tĩnh bao nhiêu, trong mắt Thẩm Minh Hồng càng thấy kɧıêυ ҡɧí©ɧ bấy nhiêu. Thẩm Minh Hồng hoàn toàn mất bình tĩnh: "Thẩm, Tử, Khâm!"

Thẩm Tử Khâm ngay lập tức dùng chiêu của đối thủ: "Ta đang khuyên ngươi hãy bình tĩnh, sao ngươi lại nói chuyện với một Thế tử như vậy?"

Nếu có thể đo huyết áp, thì chắc chắn rằng Thẩm Minh Hồng đã khoảng một trăm tám.

"Phụt!"

Tiếng cười đột ngột vang lên, nhưng không phải từ Thẩm Tử Khâm hay Thẩm Minh Hồng.

Cả hai đều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện ra nơi phát ra tiếng cười lại trống không.

Thẩm Minh Hồng không còn tâm trạng để tức giận nữa, tóc gáy dựng đứng vì sợ hãi: "Ai, ai đang ở đó giả thần giả quỷ!"

Đáp lại hắn ta chỉ có gió thổi qua, làm cho ngọn cỏ nhỏ lay động hai cái.

Thẩm Minh Hồng đang ở ban ngày mà toát mồ hôi lạnh: Không lẽ thật sự gặp ma rồi!

Thẩm Tử Khâm là một người kiên định với chủ nghĩa duy vật, chỉ nói về logic, mặc dù cũng hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức bình tĩnh phân tích: Lẽ nào đây là mật thám hoặc sát thủ nào đó đến do thám chăng?

Mặc dù trình độ nghiệp vụ cần cải thiện, suýt chút nữa bị lộ, nhưng nếu là người đến từ Hầu phủ, thì chẳng liên quan gì đến y.

Dù sao, y cũng chỉ là Thế tử không có giá trị bị ám sát trong phủ.

Thẩm Tử Khâm không muốn lãng phí thêm thời gian với Thẩm Minh Hồng, nhân lúc có khoảng trống liền rời đi, để lại Thẩm Minh Hồng tức giận rồi lại hoảng hốt, như con cá nóc phồng lên tại chỗ.

Bên ngoài Hầu phủ, xe ngựa của Vương phủ hơi lay động, Bạch Kiêu nhảy xuống, vỗ vỗ ngực: "Vương phi đã ra rồi. Ôi, thật nguy hiểm, suýt nữa ta bị phát hiện rồi."

Hắc Ưng phụ trách lái xe ngạc nhiên: "Trong Hầu phủ còn có cao thủ sao?"

Nếu không thì… với bản lĩnh của Bạch Kiêu, ai có thể phát hiện ra cậu được. Hắc Ưng đã chờ ở Hầu phủ vài ngày mà không thấy ai lợi hại như vậy luôn.

"Không phải, Vương phi châm chọc người khác thật thú vị, ta không nhịn được đã cười thành tiếng, xin lỗi."

Trong xe, tiếng nói của Sở Chiêu đầy hứng thú: "Hắn đã nói gì?"

Bạch Kiêu kể lại sự việc vừa rồi.

Sở Chiêu cười vui vẻ: "Người này thật thú vị."

Sau khi cười đủ, hắn chậm rãi nói: "Đi thám thính suýt chút nữa bị lộ, theo quy định của thị vệ, phải phạt. Bạch Kiêu, ba ngày tới ngươi không được ăn kẹo."

Bạch Kiêu ủ rũ, nhưng vẫn phục tùng nhận phạt: "Vâng."

"Còn nữa, lát nữa gặp người đừng gọi sai, là Tần Thế tử, chưa phải là Vương phi."

Bạch Kiêu dừng tay lại: "Ờ ha, vẫn chưa vào cửa."

Nhưng điều Sở Chiêu muốn nói không phải vậy: "Hắn chưa chắc đã vui vẻ gả cho ta, trước khi thương lượng xong, trước hết gác lại xưng hô Vương phi."

Trong mắt Sở Chiêu, là thân bất do kỷ, Thẩm Tử Khâm còn đáng thương hơn hắn.

Tất nhiên, hắn không biết trong mắt Thẩm Tử Khâm, hắn mới là người đáng thương hơn.

Sở Chiêu vén rèm lên, xuống xe chờ.

Bạch Kiêu nói không sai, Thẩm Tử Khâm rất nhanh đã đi ra, được Sở Chiêu đích thân đỡ lên xe ngựa.

Thẩm Tử Khâm cảm thấy mình không cần được đỡ, nhưng Sở Chiêu nhanh nhẹn, hành động chu đáo, chạm cũng chạm vào rồi, Thẩm Tử Khâm cũng không thể đẩy người ra, nếu không người khác sẽ nghĩ y có gì đó không hài lòng.

Hôm qua Sở Chiêu đến bằng ngựa, hôm nay vì muốn đón Thẩm Tử Khâm, đặc biệt đổi sang xe ngựa.

Thẩm Tử Khâm nhận thấy bên ngoài xe ngựa của Tần vương không có quá nhiều trang trí, nhưng các họa tiết chạm khắc rất tinh xảo và sang trọng. Khi vào bên trong, sẽ thấy khoang xe rộng rãi hơn so với vẻ bề ngoài. Một góc trong xe treo một quả bóng gỗ chạm khắc, là một loại túi hương thịnh hành hiện nay, bên trong chứa hương liệu, tỏa ra mùi thơm dễ chịu.