Sau Khi Mỹ Nhân Ốm Yếu Gả Cho Đồng Hương Xuyên Sách

Chương 10: Ai đang nguyền rủa mình vậy?

Ánh mắt của Sở Chiêu rơi vào trên người Thẩm Tử Khâm, không rời đi, nhưng lời nói lại hướng về phía Ân Nam Hầu và La phu nhân, hắn cười như không cười: "Mấy người nói lại một lần nữa, Thẩm Thế tử đang bệnh nằm liệt giường?"

Thẩm Tử Khâm: ?

Ai đang nguyền rủa mình vậy?

"Thế tử không cần phải khách sáo như vậy, ngươi tự xưng là thảo dân với ta, có vẻ quá xa lạ." Sở Chiêu ném ra một câu khiến Ân Nam Hầu và La phu nhân toát mồ hôi, không đợi họ đáp lại, hắn đã đứng dậy tự mình đi đón Thẩm Tử Khâm, "Sức khỏe ngươi yếu, mau đến đây ngồi."

Vì vậy, Thẩm Tử Khâm phớt lờ Ân Nam Hầu và La phu nhân, tự nhiên ngồi xuống.

Lại còn ngồi xuống bên cạnh Sở Chiêu.

Thẩm Tử Khâm chú ý đến một thị vệ nhỏ có mái tóc màu trắng đứng sau lưng Sở Chiêu, cậu nhóc đó từ khi thấy mình, ánh mắt đã sáng rực lên, trong trẻo lấp lánh.

Người thân cận của Thẩm Tử Khâm muốn tiến lên, bị Sở Chiêu một tay ngăn lại, hắn nhấc ấm trà tử sa lên rót cho Thẩm Tử Khâm một chén trà nóng: "Tiểu công gia gửi thϊếp mời Thế tử ngày mai đi ngắm hoa, nhưng Hầu phủ lại nói thế tử bệnh nằm trên giường, để Đại công tử đi thay, ta lo lắng cho sức khỏe của ngươi nên mang theo một ít thuốc đến thăm."

Sở Chiêu đặt ấm trà xuống: "Hôm nay thấy sắc mặt ngươi khả quan, vậy thì tốt rồi."

Âm thanh của đáy ấm va chạm nhẹ vào bàn gỗ, La phu nhân siết chặt khăn tay trong tay, chòm râu của Ân Nam Hầu cũng rung lên vì hơi thở nặng nề của ông ta.

Chỉ trong vài câu, Sở Chiêu đã khiến Thẩm Tử Khâm hiểu rõ mọi chuyện.

Tay chân Thẩm Tử Khâm đang lạnh lẽo, cầm lấy tách trà, hơi ấm từ đầu ngón tay lan tỏa ra. Từ thị vệ Hắc Ưng đã đứng chờ sẵn ở cổng, cho đến mọi lời nói và hành động của Sở Chiêu sau khi gặp mặt đều cho thấy, Sở Chiêu đến đây là để làm chỗ dựa cho y.

Đến thật đúng lúc, giống như tách trà ấm này vậy, kịp thời và dễ chịu.

Giữa những người xa lạ, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, mà Tần vương đã nhanh chóng ghi được khá nhiều điểm trong mắt y.

Có lẽ Sở Chiêu là một người tốt?

Thẩm Tử Khâm theo lời của Sở Chiêu hỏi: "Thϊếp mời, ngắm hoa?" Giọng điệu của y vừa ngơ ngác và vô tội: "Ta chưa từng nghe qua."

Mặc dù y thực sự không biết, nhưng thái độ và ngữ điệu lúc này có phần cố ý.

Thêm một chút biểu diễn, sẽ dễ vả mặt hơn.

Thẩm Tử Khâm: Thế tử có biết gì đâu.

Thẩm Tử Khâm và Sở Chiêu đồng thời ngẩng đầu, cùng nhau nhìn chằm chằm vào Ân Nam Hầu và La phu nhân.

La phu nhân đang vò nát chiếc khăn tay bên trong tay áo.

Ân Nam Hầu kiên trì đến cùng nói: "Thời gian trước sức khỏe của nó quả thật không tốt. Tử Khâm, con cũng vậy, nếu đã khỏe lại, sao không đến thỉnh an cha mẹ?"

Không chỉ có ý nói rằng mình không biết, mà còn âm thầm tráchThẩm Tử Khâm không biết lễ nghĩa, chỉ muốn đổ lỗi trong vài câu.

Nhưng Thẩm Tử Khâm không dễ dàng chiều theo bọn họ, chuyển hướng khỏi chủ đề thình an, chỉ vào điểm chính: "Hôm nay ta ra ngoài, trong phủ có nhiều đôi mắt đều nhìn thấy, nếu hai vị thật sự quan tâm đến bệnh tình của ta, sao lại không biết?"

Tuyệt vời, y đã phản đòn lại họ.

Sở Chiêu còn tổng kết: "Tóm lại, Thế tử đã bị ai đó làm chủ trong khi không hề hay biết?"

Thẩm Tử Khâm xác nhận, Sở Chiêu thật sự đến đây để bày tỏ thiện ý với mình.

La phu nhân biết chuyện này do mình gây ra, nhưng không thể nhận, chỉ biết cười: "Có thể là hạ nhân hiểu nhầm ý, truyền đạt sai lời."

Hất nồi đi cũng không có gì lạ, nhưng khóe miệng của Sở Chiêu vẫn giữ nguyên độ cong, chỉ là cụp mắt: "Có thể trực tiếp đổi người hẹn từ Thế tử thành Thẩm Minh Hồng, hạ nhân này thật sự có gan và quyền lực lớn, gọi hắn lên để ta xem một chút."

Ân Nam Hầu nheo mắt lại, đây là phủ của ông ta, một hoàng tử không được Hoàng đế yêu quý thì tương đương với án tử, có thể giả vờ khách sáo, nhưng muốn làm chủ chỗ của ông ta? E là đã đến nhầm chỗ.

"Hạ nhân không hiểu chuyện, ta chắc chắn sẽ răn dạy cho tốt, trút giận cho Vương gia!"

Ân Nam Hầu nói với vẻ nghiêm nghị, nhưng Sở Chiêu không bị mắc lừa, hắn dựa lưng vào ghế: "Là trút giận cho Thế tử. Hơn nữa ta muốn tận mắt xem, Hầu phủ sẽ răn dạy tôi tớ vượt quá chức phận như thế nào."

Thật kỳ diệu, Thẩm Tử Khâm nghĩ, Sở Chiêu cười nhưng vẫn có uy.

Ân Nam Hầu mặt mày sầm xuống, cuối cùng cũng không giả vờ khách sáo nữa: "Vương gia, chuyện trong nhà vẫn nên để ta tự giải quyết, sao có thể làm phiền ngài, mọi người đều phục vụ cho Hoàng thượng, điểm này hy vọng Vương gia không ngại mà thông cảm cho hạ quan?"

Ây dà, đã lôi Hoàng đế ra rồi sao?

Sở Chiêu cười càng tươi hơn, hắn đột nhiên quay đầu hỏi Thẩm Tử Khâm: "Thế tử, trà này ngươi thấy thế nào?"

Thực ra cũng không tệ, trà dùng tiếp khách ở tiền viện hơn hẳn trà thô trong viện của y, nhưng Thẩm Tử Khâm mơ hồ đoán ra rằng Sở Chiêu muốn lợi dụng điều này, tất nhiên là phối hợp, bèn cân nhắc nói: "Hương vị hơi nhạt một chút."

"Trùng hợp, trà xuân Giang Nam được Hoàng thượng ban thưởng, ta đã gửi cho Thế tử gia đâu rồi."

Trà xuân Giang Nam mới nhất, có giá một trăm hai trăm lượng vàng cho dù có tiền cũng không mua được, đó là loại tốt nhất chỉ có trong cung, không nơi nào khác có.

Nhưng bây giờ, phủ Tần vương lại có.

Sở Chiêu chống tay lên đầu gối: "Hầu gia là quý thần trong triều, gần đây lại được Hoàng thượng yêu quý, còn ta thì chỉ là kẻ nhàn rỗi, tự nhiên không thể bằng ngài."

Mặc dù Sở Chiêu vẫn giữ chức Đại nguyên soái, nhưng sau khi về kinh thì nhàn rỗi ở nhà, không nắm quyền lực thực sự, cũng không cần phải lên triều, hoàn toàn là người ngoài rìa của triều đình.