Ra ngoài thay đổi đầu óc, cũng như thay đổi tâm trạng, xuyên thì cũng xuyên rồi, coi như đi du lịch, sao có thể không nhìn ngắm phong cảnh địa phương.
Tận hưởng cuộc sống, mới gọi là thật sự vui vẻ nằm thẳng.
Nhưng không có cách nào ra ngoài một mình, dù sao y cũng không biết đường.
Thẩm Tử Khâm gọi người hầu tới.
Lúc Thẩm Tử Khâm vừa xuyên tới, tận mắt thấy người hầu này dùng lỗ mũi nhìn hắn, nện một chén thuốc xuống trước mặt y, nửa chén đút cho cái bàn, nước thuốc ở trước mặt Thẩm Tử Khâm bắn tung tóe thật cao.
Ở Hầu phủ, không ai coi trọng Thẩm Tử Khâm.
Nhưng hôm nay Thẩm Tử Khâm đã định hôn ước, người hầu bên người nhất định phải đi theo y vào vương phủ, vì thế tiểu nhân đang soi mói đột nhiên hóa thành "Người hầu trung thành", ở trước mặt Thẩm Tử Khâm cười tươi như hoa, như thể tới bây giờ gã đều đối xử với y một lòng một dạ.
"Thế tử có mệnh lệnh gì?"
Thẩm Tử Khâm nhìn khuôn mặt nịnh nọt của gã, hạ quyết tâm: Chờ đến khi vào vương phủ, y sẽ đuổi người này, để cho người này biết cuộc sống khủng bố của công sở.
Bớt thói tiểu nhân đi.
"Ta muốn ra ngoài đi một chút, ngươi dẫn..." Y dừng một chút, nuốt xuống hai chữ "Dẫn đường", sửa miệng: "mang theo chút tiền bạc."
Y đã lục lọi khắp phòng ngủ và thư phòng, nhưng cũng không tìm được ngân phiếu hoặc là vàng bạc, cũng không biết chúng được để ở nơi nào, vẫn là Thẩm thế tử chút tiền cũng không có, thanh liêm.
Tuy rằng hết sức ngạc nhiên với việc Thế tử quanh năm mọc nấm ở trong nhà đột nhiên muốn ra ngoài, nhưng người hầu bây giờ vô cùng nghe lời, trên mặt rất cung kính: "Vâng, nô tài đi chuẩn bị kiệu."
Thẩm Tử Khâm cảm nhận chút làn gió nhẹ như có như không một bên cửa sổ: "Không cần kiệu, đi bộ một chút để cơ thể linh hoạt."
Hai ngày nay y ít ho khan ít, đau tim cũng giảm bớt rất nhiều, đi dạo mà thôi, chắc cũng không có vấn đề gì lớn?
Người hầu: "Vâng."
Người hầu cười đến là mày trộm mắt chuột, Thẩm Tử Khâm không đành lòng nhìn thẳng.
Y đưa tờ giấy trong tay cho người hầu: "Cho ngươi."
Người hầu nghi ngờ, mở tờ giấy nhăn nhúm ra, phát hiện trên đó vẽ một con rùa.
Người hầu: "..."
Biểu cảm của gã chỉ vặn vẹo trong chốc lát, nhưng gã vẫn chịu đựng, sau đó nét mặt và lông mày khoa trương lên: "Tài năng vẽ của Thế tử làm kinh động cả trời đất, làm cảm động cả quỷ thần, trông rất sống động. Con rùa trường thọ này vẽ giống như đúc, nô tài thật may mắn, có thể được Thế tử ban thưởng bức tranh."
Thẩm Tử Khâm: "..."
Còn là cao thủ nữa cơ à!
Thẩm Tử Khâm sâu kín: "Ngươi vẫn có chỗ hơn người."
Người hầu cười nịnh nọt: "Đa tạ Thế tử khen ngợi."
Thẩm Tử Khâm: Không có khen ngươi.
Tiết trời đầu xuân, mặc dù thỉnh thoảng có hơi lạnh, nhưng mọi người cơ bản đều thay y phục vừa dày vừa nặng, chỉ có Thẩm Tử Khâm trong ba lớp ngoài ba lớp, còn thêm một cái áo choàng, bọc kín mít, lúc này mới yên tâm ra ngoài.
Khi bước ra khỏi tiểu viện của Thế tử, Thẩm Tử Khâm cảm thấy không khí trong lành hơn một chút. Sau khi bước ra khỏi cổng Hầu phủ, Thẩm Tử Khâm cảm thấy gió thổi qua thật dễ chịu.
Ngay cả cơn đau mơ hồ trong cơ thể tôi dường như cũng biến mất.
Hầu phủ quả nhiên không phải là nơi tốt gì.
Thẩm Tử Khâm khép lại y phục, chậm rãi thở ra hơi: "Ngươi đi phía trước."
Người hầu vẫn tận tâm sắm vai người hầu trung thành: "Nô tài nào dám cản đường Thế tử, mời ngài!"
Thẩm Tử Khâm rốt cuộc không nhìn nổi vẻ mặt khoa trương của gã: "Được rồi, đừng diễn nữa, cất vẻ mặt trên mặt ngươi vào, sau đó dẫn đường."
Lời nói của y cũng không nặng, nhưng lại làm cho nụ cười giả tạo nịnh nọt của người hầu sượng ngắt.
Nguy rồi, gã tự cho là thông minh cho rằng nhịn một chút giả bộ một chút thì ma ốm sẽ không so đo chuyện trước kia, sau này cũng sẽ không so đo. Hơn nữa không có mấy người đối tốt với Thẩm Tử Khâm, chính mình biểu hiện như vậy, nói không chừng Thẩm Tử Khâm có thể cảm động.
Chờ đến khi đến vương phủ, gã lại sẽ nghĩ cách tìm chủ nhân mới, đã tính toán đâu ra đấy.
Nhưng hôm nay gã đột nhiên lo sợ.
Thẩm Tử Khâm thật sự sẽ không tính sổ với mình ư?
Người hầu cuối cùng cũng căng thẳng, thật sự cúi đầu: "...Thế tử, bên này."
Thẩm Tử Khâm không biết, y chân trước vừa rời khỏi Hầu phủ, một thϊếp mời dự tiêc chân sau đã đến trên tay La phu nhân.
Trang viên Định Quốc Công đang nở hoa quý hiếm, Thế tử Quốc Công mời các thanh niên tài tuấn đến thưởng thức, mà thϊếp mời đưa đến Hầu phủ, đề tên là Thẩm Tử Khâm.
"Mời Thẩm Tử Khâm dự tiệc?"
La phu nhân tỏ ra lo lắng.
Thẩm Tử Khâm chưa từng qua lại với người khác, cũng không có một chức quan chính thức, bởi vậy các loại lời mời trước đây đều rơi vào trên đầu Thẩm Minh Hồng, chưa bao giờ có ai chỉ tên mời Thẩm Tử Khâm.
Bởi vì y sắp thành thân với Sở Chiêu, thân phận sắp thay đổi?
Nhưng Hoàng đế kiêng kỵ chán ghét Sở Chiêu mọi người đều biết, Thẩm Tử Khâm lấy thân nam tử gả qua, mặc dù có được danh hiệu Tần vương phi, ở trong mắt huân quý, có ai sẽ vì vậy mà đánh giá cao y chứ?
Phủ Định Quốc Công chính là tam đại danh môn vọng tộc, nếu như có thể mượn cơ hội này đi chung đường, đây chính là cơ hội tốt.
La phu nhân đè thϊếp mời xuống, ra lệnh: "Người đâu, đi trả lời, nói Thế tử gần đây bị bệnh liệt giường, không cách nào ra ngoài, rất cảm ơn lời mời của quý phủ, cho nên đại công tử Thẩm Minh Hồng sẽ thay mặt đến để bày tỏ lòng biết ơn!"