Điểm ấy đương nhiên cậu ta cũng báo cáo, nhưng mà Sở Chiêu và Hắc Ưng đều có khuynh hướng tin rằng do ốm đau cộng thêm nội trạch ngầm làm việc xấu khiến cho người ta không thở nổi, làm cho Thế tử cuối cùng nóng nảy.
Muốn hỏi người "xuyên không" Sở Chiêu vì sao không nghi ngờ Thẩm Thế tử bị xuyên ư?
Dù sao loại chuyện xuyên không này cũng không phải củ cải trắng đóng gói bán, có một người đã xem như kỳ tích rồi, cũng không thể cứ gặp phải người nào tính tình xảy ra thay đổi, là nghi ngờ người khác là xuyên không được!
"Thẩm Tử Khâm đến tột cùng có tính nết ra sao, ta phải tận mắt nhìn xem." Sở Chiêu hơi suy tư, nảy ra ý tưởng: "Thay ta mang thư đưa cho Thế tử Định Quốc Công."
"Nói, rượu hắn thiếu ta có thể trả rồi."
***
Hôn kỳ đã định, nhưng Thẩm Tử Khâm vẫn chưa nghĩ ra làm thế nào để tránh động phòng.
Không thể trách y được, chủ yếu là cơ thể bệnh tật này thường thường xuyên mệt mỏi và đau đớn, luôn làm gián đoạn suy nghĩ của y.
Sức khỏe quả nhiên là quan trọng nhất, Thẩm Tử Khâm ấn ấn ngực, chờ qua cửa ải này, y sẽ thả lỏng chính mình, dưỡng bệnh cho tốt, sức khỏe là hàng đầu, những chuyện khác trước hết gạt sang một bên.
Trong những quyển truyện đã đọc, người xuyên không đều có chí hướng lớn, tràn đầy hoài bão triển khai kế hoạch lớn, nhưng Thẩm Tử Khâm thầm nghĩ an an ổn ổn sống qua ngày, bình bình đạm đạm thì hơn. Nếu có điều kiện, làm cá muối cả đời, làm người lười biếng.
Khoa học kỹ thuật cổ đại phát triển nhanh chóng không liên quan đến y, trọng trách tiến bộ của con người y đảm đương không nổi, ước muốn của phận bán mình cho tư bản giản dị khiêm tốn như vậy đấy.
Trở lại vấn đề động phòng.
Hay là giả bệnh đi! Đại phu vương phủ vừa nhìn là có thể vạch trần lời nói dối. Nhưng nếu quả thật bệnh một trận, Thẩm Tử Khâm không xác định với trình độ chữa bệnh cổ đại cùng cơ thể bệnh tật trước mắt của mình, có thể nặng tới độ ngỏm luôn hay không.
Khó thật sự.
Nói thẳng với Sở Chiêu, nói ta không muốn động phòng?
Nhưng mà chọc giận hắn thì sao?
Dù sao đối với người xưa mà nói, cho dù là trước khi thành hôn.
Không quen biết, nhưng phải rượu mừng phải động phòng, là đạo nghĩa muôn thuở.
Cho dù Sở Chiêu không được Hoàng đế ưu ái, nhưng cũng là một hoàng tử, dưới cơn nóng giận, nhẹ thì làm cho mình từ nay về sau ăn không được, nặng thì rượu mừng của mình có lẽ chính là bữa cơm cuối cùng trong cuộc đời này.
Nói cho cùng, Thẩm Tử Khâm cũng không biết Sở Chiêu rốt cuộc có tính cách gì, có thể nói rõ mọi chuyện được không.
Nguyên tác tuy rằng nói rõ danh tiếng xấu của Sở Chiêu là do Hoàng đế bịa đặt, nhưng không miêu tả tỉ mỉ tính nết của hắn, Sở Chiêu phần lớn thời gian là làm nền, sống trong miệng người khác.
Cái gì bách chiến bách thắng, bày mưu nghĩ kế vân vân, loại miêu tả này đúc hắn thành tượng vàng, nâng lên thật cao, nhưng tượng vàng thích hợp ở trong miếu chịu hương khói, không phải là con người thật sự.
Sở Chiêu rốt cuộc có thất tình lục dục như thế nào, trong sách chưa từng đề cập tới.
Thẩm Tử Khâm suy nghĩ một chút, chung quy vẫn là phải tự mình gặp mặt hắn một lần, rồi tính toán tiếp.
Viết thư hẹn người ta ra ngoài nhỉ!
Định ra hôn ước mà trước đó hai người là người hoàn toàn xa lạ với nhau, lén lút hẹn nhau, đối với người xưa mà nói có thể có chút vượt quy củ, nhưng đối với người hiện đại thì bình thường.
Không có cách nào khác, nếu như y có tiếng nói ở phủ Ân Nam Hầu, vốn có thể mở buổi tiệc gì đó hoặc là mời một đám người đạp thanh(*) ngắm cảnh, cũng bao gồm Sở Chiêu trong đó. Nhưng y không làm được, cũng không có người khác có thể mời.
(*)Chỉ cuộc đi chơi ngoài trời trong tiết Thanh minh.
Thẩm Tử Khâm trải giấy viết thư ra, nhấc bút lên.
Nửa chén trà sau, trên giấy bóng loáng như lúc ban đầu.
Sau một nén nhang, trên tờ giấy có thêm một vết mực đen.
Trong đầu Thẩm Tử Khâm viết ra một trăm tám mươi bản nháp, nhưng thực tế lại không hề động bút.
Mỗi lần muốn hạ bút, đủ loại nói trở mặt là trở mặt bên trong nguyên tác, quan to hiển quý chém đầu như chém chuối sẽ hiện lên trong đầu y.
Sở Chiêu cũng là một người hiển quý.
Nghĩ về hướng tồi tệ nhất sẽ xảy ra, nội tâm thật sự mệt mỏi lắm chứ, nhưng không có cách nào, Thẩm Tử Khâm đã hình thành tính cách như vậy rồi, trong khoảng thời gian ngắn không thể thay đổi được.
Thẩm Tử Khâm tiện tay vẽ một bức tranh trên tờ giấy dính mực, cực kỳ giống lúc bí khi viết luận văn, đôi khi không thể giữ lại sự khởi đầu mà mình mong muốn, cuối cùng lan man.
Y thuận theo chấm mực, hạ bút táo bạo, trôi chảy - trôi chảy vẽ một con rùa.
Thẩm Tử Khâm cuộn giấy nháp lại cất nó đi, rất bình tĩnh.
Đừng hoảng hốt, hôn lễ còn hai tháng nữa, từ từ suy nghĩ.
Thẩm Tử Khâm ngẩng đầu lên nhìn cái cây èo uột trong đình viện, cảm thấy ước chừng sau khi xuyên tới bị nhốt ở trong tiểu viện này, nên đã ảnh hưởng đến tư duy của mình.
Nếu như ở xã hội hiện đại có điều kiện cho nằm thẳng cẳng, y có thể mười ngày nửa tháng không ra khỏi cửa. Nhưng nơi đây không điện thoại di động, không máy vi tính, không internet, khu vực ba không, thậm chí ngay cả tiểu thuyết để giải trí theo bản năng cũng không có, ngoài cửa sổ lại còn toàn là phong cảnh tồi tàn, làm cho người phải ở lì trong nhà, thật sự là chán quá đi mất.