Trói Buộc Cả Đời

Chương 7: Giăng bẫy

Bà Lý đưa An Nguyệt đến trường, sau khi làm xong các thủ tục đăng ký, một tuần sau cô bé sẽ đến trường học.

Trên đường trở về, bà còn mua cho cô cặp sách cùng nhiều dụng cụ học tập cần thiết khác.

Về đến nhà, An Nguyệt yêu thích ôm mãi không nỡ buông.

"Của con hết đấy. Sau này còn cần gì, thích gì cứ nói với mẹ, mẹ mua cho con."

"Cảm ơn mẹ ạ ~."

Sau khi ăn trưa, An Nguyệt mang sách vở về phòng. Cô bé vui vẻ sắp xếp chúng lên bàn học.

An Nguyệt ngồi vào bàn, mở sách ra tập đọc và viết lại những chữ mà mình đã được học ở cô nhi viện.

Vì quá tập trung nên An Nguyệt không phát hiện cửa phòng cô bé đã bị người khác đẩy ra.

Lý Minh Khải bước vào rồi đóng cửa lại.

Cậu nhẹ nhàng đi đến sau cô. An Nguyệt đang ngồi nắn nót viết từng chữ ra giấy. Có những chữ cô bé không biết đọc liền nhíu mày, chu môi suy tư.

"Muốn tôi dạy em không?"

Giọng nói bất thình lình bên tai làm An Nguyệt giật cả mình. Cô bé khó chịu quay đầu nhìn cậu.

"Um....Sao anh cứ xuất hiện như ông kẹ vậy?"

Vừa nói xong cô bé liền che miệng, rụt đầu không dám nhìn cậu nữa. Vì không kiềm chế được mà cô đã nói ra lời trong lòng, cô sợ cậu sẽ tức giận.

Lý Minh Khải nhướng mày, bật cười một tiếng. Cậu nghĩ ở gần cô đúng là rất thú vị, nếu có thể để cô mãi bên người mình thì vui biết bao.

"Em thấy ông kẹ rồi à? Trông tôi giống ông kẹ lắm sao?"

An Nguyệt sợ hãi lắc đầu.

Lý Minh Khải nhìn con thỏ nhỏ cụp tai muốn trốn trước mặt mà lòng lại ngứa ngáy muốn trêu chọc.

Cậu đưa tay bế cô lên một cách dễ dàng. Cậu ngồi xuống ghế của cô, An Nguyệt thì ngồi trên đùi cậu.

"Em gầy quá, chẳng có chút sức nặng nào. Nên ăn nhiều vào cho mau lớn để còn..."

Nói đến đây cậu dừng lại, cong khóe môi hôn lêи đỉиɦ đầu cô. Còn vế sau cậu không muốn nói ra mà giữ lại trong lòng.

"Được rồi, có chỗ nào không biết tôi dạy em."

An Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu không có biểu hiện gì tức giận liền vui mừng quay lại quyển sách.

Dù sao cô cũng chỉ là đứa bé, dễ bị hù dọa, dễ trêu nhưng cũng rất dễ quên và không để trong lòng quá nhiều chuyện. Chỉ cần dỗ dành đối tốt một chút là cô sẽ vui vẻ trở lại.

An Nguyệt chỉ tay vào cuốn sách rồi nhanh nhẹn nói:

"Chữ này a~... Em không biết."

"Đó là chữ khuya...kh...uya..."

Lý Minh Khải đọc và dạy An Nguyệt cách đánh vần. Cô bé vô cùng chăm chú học theo.

An Nguyệt biết mình rất may mắn khi được bà Lý nhận nuôi, được cho đi học. Cô bé luôn nhắc nhở mình phải chăm chỉ, học thật giỏi để không phụ lòng bà.

Khung cảnh hòa hợp đến kì lạ giữa hai người. Lý Minh Khải chưa từng nghĩ mình lại kiên nhẫn làm những việc vô nghĩ thế này, mà còn vui vẻ không thấy chán.

Còn An Nguyệt thì không cảm thấy sợ cậu nữa. Lúc này cô bé rất ngưỡng mộ cậu vì đối với cô cậu rất giỏi, biết rất nhiều thứ.

"Sau này nếu tôi có ở nhà thì em cứ đến tìm tôi. Tôi dạy em học."

"Vâng ạ."

An Nguyệt hai mắt sáng lên, nhanh chóng gật đầu.

Cô bé ngây thơ nào biết mình đã một chân rơi vào cái bẫy không lối thoát mà cậu đã giăng sẵn chờ cô.