Trói Buộc Cả Đời

Chương 5: Ngủ cùng

Đến chiều tối, sau khi ăn cơm xong An Nguyệt ngồi xem ti vi cùng bà Lý. An Nguyệt nghĩ đến chuyện lúc trưa, cô muốn nói với mẹ nhưng rồi lại không dám.

Cô còn nhớ rõ trước khi ra khỏi phòng cô, cậu đã nói: "Nếu dám làm trái ý tôi, tôi sẽ đánh chết em."

Bà Lý bên cạnh nhìn qua cô, thấy cô cứ ngồi co người lại như đang sợ điều gì, bà lên tiếng:

"Một lát về phòng ngủ sớm, sáng mai mẹ đưa con đến trường."

"Dạ vâng ạ."

Lúc trước khi ngủ, bà Lý vẫn lo lắng mà dặn dò An Nguyệt.

"Có chuyện gì con cứ chạy sang phòng tìm mẹ hoặc anh đều được, không phải sợ gì hết."

"Vâng ạ. Chúc bố mẹ ngủ ngon ạ."

"Ừm. Nguyệt Nhi ngủ ngon."

An Nguyệt vào phòng đóng cửa lại, cô bé đánh răng rửa mặt rồi lên giường.

Hôm nay là đêm đầu tiên cô ngủ ở nhà mới.

An Nguyệt ôm chú gấu bông cá heo vào lòng, nhắm mắt lại. Khi đang chuẩn bị vào giấc, An Nguyệt bỗng cảm giác cả người mình nặng nè, còn có chút khó thở.

Cô bé mơ màng mở mắt ra nhìn. Dưới ánh đèn ngủ mập mờ, khuôn mặt Lý Minh Khải hiện ra trước mắt cô.

Còn chưa kịp hét lên thì miệng đã bị cậu bịt lại.

"Đừng sợ. Là tôi."

An Nguyệt mở to mắt hoảng hốt. Chính vì thấy cậu nên cô mới sợ như vậy.

Lý Minh Khải từ từ buông tay khỏi miệng cô.

An Nguyệt nhỏ giọng hỏi cậu.

"Anh... Sao anh lại vào phòng em..."

Nhìn cô cố nhỏ giọng nói với mình, bộ dạng như sợ người khác nghe được của cô làm Lý Minh Khải thấy buồn cười.

Phòng này vốn dĩ cách xa phòng bố mẹ, bên cạnh là phòng cậu thì làm gì còn ai nghe thấy.

Nhưng cậu không muốn nói cho cô biết. Cậu thích dáng vẻ đáng yêu thế này của cô.

"Tôi không được vào phòng em à?"

An Nguyệt vội lắc đầu, giải thích.

"Không phải... Nhưng bây giờ nên đi ngủ a"

"Tôi là đang chuẩn bị ngủ đây."

An Nguyệt càng khó hiểu chớp chớp mắt nhìn cậu. Cô nghĩ "anh chuẩn bị đi ngủ còn vào phòng mình làm gì?"

Lý Minh Khải lại nhàn nhã lật người nằm cạnh cô. Vươn tay kéo cô ôm vào lòng.

"Tôi ngủ cùng em."

Vừa nói, tay cậu vừa lần mò vào da thịt bên trong đồ ngủ cô.

An Nguyệt giật mình sợ hãi, cô muốn đẩy tay cậu ra nhưng vô lực.

"Không được đâu... Anh...anh làm gì vậy a..."

Lý Minh Khải kề sát tai cô cắn nhẹ, nhỏ giọng thì thầm.

"Sờ em."

Cô bé lại không chịu được mà muốn khóc, nước mắt lưng tròng.

Môi cậu di chuyển từ tai đến mặt cô, hôn lên khóa mắt rưng lệ của cô rồi kéo dài xuống miệng.

"Huhu... Anh làm em sợ..."

"Mới thế đã sợ như vậy? Tôi còn vì em mà chuẩn bị rất nhiều thứ thú vị... Đến lúc đó làm sao em chịu nổi, hửm?"