Trói Buộc Cả Đời

Chương 1: Nhận nuôi

“An Nguyệt mau vào đây đi con.”

Trần Như Tuyết vừa nói, bà vừa đi đến dắt tay một bé gái bước vào nhà.

“Sau này đây sẽ là nhà của con.”

Thấy ánh mắt lo sợ của cô bé bà liền cười hiền hòa ngồi xuống ôm lấy cô.

“Đừng sợ. Bây giờ con đã là con gái của mẹ rồi, nơi này là nhà con.”

Tuy được bà an ủi nhưng cô bé vẫn còn hơi sợ. Đây là lần đầu cô bé đến nơi sang trọng và đẹp thế này.

“Được rồi, từ từ con sẽ quen thôi.”

“À! Tên của con sau này sẽ là Lý An Nguyệt biết chưa?”

Con bé lại ngoan ngoãn gật đầu, khẽ đáp: “Dạ.”

Trần Như Tuyết hài lòng yêu thương xoa đầu cô bé.

“Mẹ gọi người làm dẫn con lên phòng tắm rửa.”

Nói rồi bà quay ra nhìn người luôn đứng sau lưng mình từ nãy giờ.

“Dì Ngô, dì đưa con bé lên làm quen phòng mới và tắm rửa đi.”

“Dạ thưa phu nhân.” Ngô Ý cúi đầu cung kính.

“Ngoan đi theo dì nào.”

An Nguyệt được Ngô Ý đưa đến một căn phòng nằm ở lầu hai của ngôi biệt thự.

“Đây là phòng của con.”

An Nguyệt bước vào căn phòng, cô bé đưa mắt nhìn khắp nơi.

“Đẹp quá! Sau này con sẽ được ở đây thật ạ?”

Ngô Ý nhìn thấy cô bé đáng yêu thế này, bà cũng thích. Bà đưa tay véo nhẹ đôi gò má bánh bao của cô.

“Đúng vậy, con đừng sợ… ông bà chủ là người rất tốt.”

“Dạ.”

“Nào, vào đây dì tắm cho con.”

Cô bé ngoan ngoãn đi theo dì Ngô vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ váy công chúa mới, Ngô Ý lại dẫn cô bé xuống phòng khách.

Trần Như Tuyết vừa nhìn liền vô cùng hài lòng, gật đầu khen ngợi.

“Ôi! Đáng yêu chết mất.”

Cô bé xấu hổ cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy nhau.

“Được rồi đến đây ngồi với mẹ, đợi anh và bố về chúng ta cùng ăn cơm.”

“Dạ vâng ạ.”

======

Sau một lúc nói chuyện cùng, An Nguyệt cũng buông bỏ được lớp giáp phòng bị bên người. Cô vui vẻ cười đùa cùng Trần Như Tuyết.

“Ha ha… Được được, mai mẹ sẽ đưa con đi đăng ký học ở trường mới tốt hơn.”

“Dạ, cảm ơn mẹ.”

Đúng lúc này, tiếng xe từ ngoài cổng truyền vào, Trần Như Tuyết tươi cười kéo cô ra cửa.

“Ông xã, anh về rồi.”

Người đàn ông trên người mặc một bộ vest đen, khuôn mặt có chút nghiêm nghị đi đến trước mặt hai người. Lý Minh Thần vòng tay qua eo vợ mình, ông khẽ đặt một nụ hôn lên trán bà.

An Nguyệt nhìn ông một cái, rồi sự chú ý của cô bé lại dồn vào người con trai xuống xe từ ghế phụ đang đứng sau ông.

“Mẹ.” Cậu thiếu niên lên tiếng cắt đứt phong cảnh hữu tình của bố mẹ mình.

Trần Như Tuyết vội đẩy chồng ra, vui vẻ giới thiệu.

“Để em giới thiệu với hai người, đây là con gái em mới nhận nuôi ở cô nhi viện. Có phải rất đáng yêu không? Có phải rất giống Nguyệt Nhi của chúng ta không?”

Ông Lý cùng con trai đưa mắt nhìn về phía cô bé bên cạnh, gật đầu.

Quả thật rất đáng yêu, rất giống con gái đã mất của họ.

Trần Như Tuyết ngồi xuống cạnh An Nguyệt, bà chỉ tay về phía chồng mình rồi bảo.

“Đây là bố. Con mau gọi đi.”

An Nguyệt có chút chần chừ rồi vẫn mở miệng gọi.

“Bố ạ.”

Ông Lý cũng cười xoa đầu cô bé.

“Ngoan.”

“Còn đây là anh hai.”

“Anh.”

Cô bé cất giọng run run gọi nhỏ, không hiểu vì sao từ lúc thấy cậu, cô bé lại rất sợ cậu.

“Minh Khải, sau này con bé sẽ là em gái con, con phải yêu thương em biết chưa?”

Lý Minh Khải chỉ nhìn cô bé một cái rồi quay đi, khẽ đáp lời mẹ mình.

“Con biết rồi mẹ.”

An Nguyệt thấy cậu không ngó ngàng tới mình lòng chùng xuống. Có vẻ anh trai không thích cô.