Chuyện này bắt đầu từ hơn hai tháng trước, nếu tôi nhớ không nhầm.
Ấy là vào một tối ngày thường. Đừng hỏi tôi hôm đó là thứ mấy, trí nhớ ngắn hạn này của tôi không lưu trữ được chuyện đó. Cầm cây bút bi màu xanh da trời của hãng Simply trên tay, tôi liên tục ghi xuống tờ nháp những con số cùng chữ "x". Vâng, bạn đoán đúng rồi đấy, tôi đang giải toán. Một bài toán rút gọn, dạng toán của bài đầu tiên trong cái đề thi vào 10. Nói thật là tôi ghét cái dạng bài này kinh khủng. Nó rối, rất dễ nhầm mà nhầm, sai một bước là đi chệch cả dặm, 1,75 điểm cứ thế bay đi. Ai sống thảo được các cụ độ thì giữ được thêm 0,5 hoặc cùng lắm là 0,75 điểm nữa. Rối thì thôi đi, đã thế lại còn phải nhớ Bảy hằng đẳng thức đáng nhớ mới làm được bài. Mà nhớ được cái Thất rối rắm ấy với tôi cũng là cả một vấn đề!
A chết, lạc đề rồi. Tạm thời dừng chủ đề này ở đây và cùng quay lại câu chuyện tôi định kể nhé.
Tôi vốn không giỏi các môn tự nhiên, tất nhiên toán cũng không ngoại lệ. Mỗi lần làm một bài toán não tôi đều phải tập trung cao độ để mà nghĩ, đến nỗi lần nào làm xong tôi cũng cảm thấy mệt vô cùng.
Hôm ấy, sự tập trung của tôi bị cái lạnh truyền từ sống lưng tới não cắt đứt. Ngay sau khi cả người rung lên, trong tôi dậy lên một cảm giác ngứa ngáy khó chịu vô cùng, cái cảm giác xuất hiện mỗi khi tôi bị người khác nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Nhà tôi không giàu sang gì, cha tôi đã mất từ lâu (theo như mẹ kể thì là vào năm tôi được hai tuổi), mẹ tôi là mẹ đơn thân, hai mẹ con sống cùng nhau trong gian nhà cấp 4 có cái sân nhỏ trước nhà, bên cạnh cũng được xây thêm một phòng nhỏ làm bếp. Một gian nhà cấp bốn được cải tiến một chút như bao ngôi nhà cấp bốn thời nay. À quên quên, còn được lợp mái tôn rồi nữa.
Như đã nói, hai mẹ con tôi sống cùng nhau trông ngôi nhà ấy, không còn ai khác. Mới đầu tôi nghĩ người nhìn tôi chằm chằm ấy là mẹ tôi, nhưng nghĩ lại, mẹ có bao giờ như thế đâu? Hơn nữa, ánh mắt của mẹ cũng chưa bao giờ khiến tôi khó chịu.
Không hiểu sao một nỗi sợ bỗng dưng dâng lên trong lòng tôi. Tôi không biết khi ấy tôi sợ cái gì, tôi chỉ biết là tôi thấy sợ, chỉ vậy mà thôi.
Tôi còn nhớ lúc ấy tôi hoảng lắm, đến nỗi phải nắm chặt cây bút bi trong tay, răng trên tì chặt môi dưới để cố giữ bình tĩnh đồng thời lấy cam đảm quay ra đằng sau kiểm chứng. Tôi cá tôi mà là người nhát gan hay người mê tín, tin mấy con ma con quỷ có tồn tại thì tôi không những không dám quay đầu mà còn khóc nấc lên rồi ấy.
"Phù..." Tôi không khỏi thở phào khi thấy quang cảnh quen thuộc mỗi tối ở phía sau mình.
Như sắp xếp trong bao căn nhà cấp 4 khác, nhà tôi có ba cánh cửa đi vào. Thẳng cánh cửa ở giữa, cũng là cửa chính, là bộ bàn ghế gỗ xưa: cao, có khắc hình cây cỏ hoa lá và cũng không có cái lỗ nào, dù nhỏ hay to, giữa những hình điêu khắc ấy như bộ bàn ghế "Rồng bay phượng múa" làm khổ mấy đứa bạn của tôi - theo như chúng nó kể - mỗi dịp Tết đến. Màu gỗ là một màu nâu tối gần giống màu đen (tôi không phải dân mĩ thuật, cũng chẳng tìm hiểu kĩ về mấy cái loại màu nên thành ra cũng chẳng biết phải gọi nó như nào ngoài cách gọi trên) chứ không phải màu nâu sáng như bộ bàn ghế Rồng phượng kia. Bàn ghế kê sát cái tủ gỗ cùng màu bàn ghế được kê sát tường, trên nóc cái tủ ấy là ảnh thờ cụ ông, cụ bà và cha tôi, cùng với đồ cúng và những thứ bắt buộc phải có trên bàn thờ.
Cạnh hai bên ghế là hai chiếc gường. Mẹ tôi ngủ ở chiếc giường bên phải, tủ để TV cũng ở bên ấy, cạnh giường, lưng kệ sát tường. Còn bên trái là giường của tôi, cạnh giường là bàn học cũng được kê sát tường. Khi ngồi học, tôi quay lưng lại với chiếc TV bên kia.
Sau lưng tôi hôm ấy vẫn là chiếc TV không hề được bật, vẫn là người mẹ đã ngủ say trên chiếc giường bên phải, hoàn toàn không có sự xuất hiện của sinh vật thứ ba. Cảm giác bị nhìn chòng chọc vẫn không biến mất, cho đến tầm ba phút sau. Sau hôm ấy, tôi không kể với ai về việc này bởi tôi vốn cho rằng đó chỉ là ảo giác của bản thân do quá mệt mà thành.
Tôi vốn đã chắc chắn đó là tôi tưởng tượng cho đến gần một tuần sau, cảm giấc ấy lần nữa xuất hiện. Kể từ đó, nó cũng xuất hiện thường xuyên hơn, mà theo sự tăng của chu kỳ xuất hiện, thời gian xuất hiện mỗi lần cũng ngày một dài hơn. Không chỉ ở nhà, không chỉ buổi tối mà cả khi tôi đang ở trong tiết học hoặc đang đi trên đường. Tôi khó chịu rồi đấy. Nhưng, dường như không muốn thua kém sự khó chịu, nỗi sợ trong tôi vươn lên ngày càng cao, nhanh chóng chiếm gần hết cảm xúc trong tôi mỗi khi nghĩ đến chuyện mình bị theo dõi.
Gần một tháng rưỡi trước, tôi quyết định kể chuyện này cho mẹ.
Không ngoài dự đoán của tôi, nghe xong, đôi lông mày của mẹ hơi chùng xuống, đôi mắt hạnh nhân thoáng một nỗi buồn cùng sự lo lắng. Bàn tay nhăn nheo của mẹ đặt lên mái tóc đen dày của tôi, xoa nhẹ. Mẹ nhỏ giọng, nghe như chỉ đang thều thào:
- Chắc là dạo này con học nhiều quá nên tưởng tượng linh tinh vậy thôi. Mẹ đã bảo rồi, đừng ép bản thân quá như thế.
Nhìn gương mặt thoáng nếp nhăn như mấy bác hàng xóm đã xấp xỉ năm mươi của mẹ làm lòng tôi chùng xuống. Mẹ năm nay mới có ba mươi tám tuổi! Thế rồi, tôi quyết định cười rồi làm vẻ chấp nhận câu an ủi đó của mẹ. Tôi không thể để mẹ lo lắng được.
Cơ mà cũng thật thần kì, sau hôm ấy thì cái cảm giác kia liền biến mất, làm tôi không khỏi lần nữa ngây thơ tin rằng đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra.
May mà tôi chưa kể với Hân - bạn thân của tôi - không thì giờ nó cười tôi thối mũi!
Hơn nửa tháng sau, tôi đã phải đem chuyện này ra kể cho nó. Nhân tiện, đó là hôm nay.
Để đề phòng lần trước vì nghe lén được tôi và mẹ tôi nói chuyện nên tên đáng đánh ấy tạm thời bỏ theo dõi tôi một thời gian, lần này tôi nói với Hân thông qua quyển nháp của tôi.