Phu Quân Ta Lại Rước Vợ Mới Rồi!!!

Chương 2: Dục cầu bất mãn

"Như Nguyệt. Mau mang nồi lẩu vào đi, ta đói muốn xỉu rồi."

Vừa về căn phòng ấm áp, Trúc Lam đã vứt lò sưởi tay và áo choàng lông vào một só. Y lao nhanh đến bàn trà, tay đập bàn như mấy tên bợm nhậu gọi món ăn.

Như Nguyệt làm việc rất nhanh nhẹn. Lúc Lão gia cho bọn họ về Nguyệt cung, nàng đã ghé ngang nhà bếp cho người mang đồ ăn lên phòng Trúc Lam rồi, giờ chỉ cần mang nồi lẩu nữa là xong.

Nồi lẩu nóng hổi được đưa lên, nước lẩu đỏ rực với những trái ớt nổi lềnh bềnh đang sôi sùng sục.

Trúc Lam thèm nhỏ nước miếng, y vơ lấy dây cột tóc, cột mái tóc dài lên thành đuôi ngựa, song lại vội vã sắn tay áo lên.

Như Nguyệt múc nước lẩu ra chén cho Trúc Lam thưởng thức trong khi chờ thịt chín.

"Chủ tử. Tuy Lão gia đã cho phép người rời đi nhưng các vị phu nhân khác bất mãn thì sao, đặc biệt là Thập phu nhân, ngài ấy sẽ không nghĩ người không nể mặt chứ."

Trúc Lam nhìn chằm chằm Như Nguyệt, miệng thì nhai chóp chép. Khi nhai kĩ nuốt chậm rồi thì y mới trả lời.

"Thứ nhất, trong mắt các huynh đệ ấy, ta chỉ là kẻ vô dụng, không xuất thân, không tiếng nói, không địa vị, ta không có giá trị cao đến mức khiến bọn họ phiền lòng."

"Thứ hai, Thập đệ không ngu đến nổi chẳng biết điều đó. Y mà không biết thì ngoại trừ ngây thơ ra thì chính là địa vị của y quá thấp để tìm hiểu rõ về ta, với kiểu người này không đáng lo."

"Thứ ba, giờ này Lão gia đang thao y rồi, y không rãnh để tâm ta có ở buổi tiệc hay không đâu."

Nói xong, Trúc Lam tiếp tục mò nồi lẩu vớt mấy miếng thịt cùng cà chua thơm vào chén. Y chỉ chú tâm vô nồi lẩu mà không để ý mặt Như Nguyệt đã đỏ lên như gất.

Tuy rằng nàng không ít lần thấy cảnh Lão gia đè một nam nhân nào đó làm công khai ở vườn hoa hay cảnh Lão gia kéo các vị phu nhân vào du͙© vọиɠ nhưng điều đó không có nghĩa nàng sẽ không ngại ngùng khi nhắc đến vấn đề riêng tư này.

Nhìn lên dáng vẻ điềm nhiên của chủ tử nhà mình khi nhắc đến chuyện tìиɧ ɖu͙© không chút ngại ngùng, Như Nguyệt thật sự phải nể phục da mặt chủ tử quá dày.

"Như Nguyệt. Còn đứng thơ thẩn ở đó làm gì, mau ngồi xuống ăn với ta. Ăn lẩu mà ăn một mình chán ngắt hà."

Như Nguyệt bất lực bị kéo ngồi xuống, nàng ăn thì ít, vớt hải sản trong nổi cho Trúc Lam thì nhiều.

****

Tối hôm đó, Như Nguyệt sau khi đã đốc thúc Trúc Lam đi ngủ sớm xong nàng đi một vòng quanh Nguyệt cung kiểm tra gia nhân đã châm đèn lên hết chưa. Khi ra đến cửa Nguyệt cung, nàng bắt gặp Lão gia cũng vừa bước vào cửa.

"Kính chào Lão gia."

Trần Siêu gật nhẹ đầu rồi cứ thế đi thẳng về hướng phòng Trúc Lam.

Như Nguyệt nghi hoặc nhìn bóng lưng to lớn, lại nhìn lên trăng. Giờ này cũng đã khuya, Lão gia không ở bên Thập phu nhân mà lại đến chỗ chủ tử mình làm gì, bộ kĩ thuật của Thập phu nhân kém đến mức không thoả mãn được Lão gia nên ngài phải bỏ ngang...

Nghĩ được một nửa, Như Nguyệt không dám nghĩ xa hơn, nàng ngại ngùng ôn má đỏ về phòng ngủ.

Cùng lúc đó trong giấc ngủ của Trúc Lam, y đang không có được một giấc ngủ ngon, một giấc mơ kì lạ đang quấy nhiễu y.

Trong mơ, Trúc Lam mơ hồ thấy được một người đang đè trên thân mình. Đó là một người nam nhân mặc đồ thêu hình rồng, y chỉ thấy được nửa khuôn mặt của người đó cũng đã cảm thấy thật tuấn tú kiêu ngạo, ngay vị trí mắt trái còn có một vết sẹo dài cắt dọc kéo dài tới ngang mũi. Giọng nói ấy trầm ấm nhưng lại có cảm giác áp bức.

"Tiểu Nhiên ngoan, mở miệng ra nào."

"Hoàng thúc..."

"Thật ngoan. Tiểu Nhiên sẽ mãi ở bên ta nhé."

"Đừng mà Hoàng thúc..."

"Không cần sợ hãi. Con sẽ mau chóng cảm nhận được nhịp đập hoà quyện của chúng ta."

"Dừng lại đi!!!"

Hai tiếng hét cùng vang lên từ trong mộng và cả hiện thực. Trúc Lam ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp khiến lòng ngực nhấp nhô điên cuồng, mồ hôi từ trán chảy xuống thành từng hàng lạnh lẽo.

"Gặp ác mộng sao?"

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến bên tai, bàn tay đang báu chặt mềm chợt buông lỏng, thân thể Trúc Lam từ trên giường lao xuống vùi mặt vào người nam nhân ấy.

"Lão gia, ta sợ."

Trần Siêu ôm lấy thân thể run rẩy trong lòng, bàn tay to lớn dịu dàng xoa đầu Trúc Lam.

"Hắn... hắn biếи ŧɦái, hắn cứ xuất hiện trong giấc mơ của ta... còn làm chuyện cưỡng bức kinh tởm nữa."

Tay Trúc Lam run rẩy báu víu áo Trần Siêu như phao cứu sinh, đầu y dụi vào cổ hắn để lau đi những ký ức từ giấc mơ còn đọng lại.

"Hắn thực sự rất biếи ŧɦái sao?"

"Phải, hắn cực kì biếи ŧɦái."

Trần Siêu vẻ mặt nghiêm nghị trong bóng tối càng ánh lên sự đáng sợ, vậy mà Trúc Lam chẳng thấy sợ hãi, y rút mình trong vòng tay vững chắc của hắn tìm lại hơi ấm quen thuộc.

"Nếu ta cũng làm ra hành vi biếи ŧɦái như hắn liệu ngươi có chấp nhận ta không?"

Một bàn tay rãnh rỗi di chuyển từ eo xuống cánh mông nhiều thịt, bàn tay ấy bao trọn cả cánh mông, hắn dùng lực nhẹ nhàng nắn bóp.

"Lão gia, tìиɧ ɖu͙© quá độ hại thân đấy. Lỡ sau này ngồi không được thì ngài khỏi cầm đao đánh giặc."

Trúc Lam bỉu môi, trừng mắt. Thân thể lại chẳng có ý tách khỏi người Trần Siêu, riêng cánh mông thì đã bị bóp trong tay hắn rồi, muốn né cũng không được.

"Gan lớn thật, nay còn biết đe doạ phu quân."

Trần Siêu không tức giận, khoé môi hắn cong nhẹ lên. Riêng đôi tay đã di chuyển xuống hai bắp đùi, hơi dùng sức đã nâng được Trúc Lam lên, hắn bồng y qua giường, để y nằm xuống, hắn thuận thế đè ở trên.

"Ta không doạ ngại, đây đều là trong sách ghi như vậy. Ngài mà không tiết chế sau này dễ mắc bệnh ngồi không được thì sao ra chiến trường được đây."

Trúc Lam không cảm thấy mình nói sai, những gì mình nói đều được sách vở kiểm chứng, Lão gia muốn cãi thì đi tìm tác giả mà so võ mõm.

"Thế trong sách có dạy trọng trách của phu nhân là hầu hạ phu quân không?" Trần Siêu áp sát, đầu mũi cả hai nhẹ nhàng cọ lấy nhau.

"... Sách không dạy... nhưng Lão gia dạy..."

Trúc Lam rầu rĩ, lời nói cũng không chắc nịch như trước. Y tránh né ánh mắt nhuốm màu du͙© vọиɠ mãnh liệt của Trần Siêu.

"Còn nhớ rõ là tốt."

Lời vừa dứt, môi Trần Siêu đã dán lên môi Trúc Lam. Y căng thăng co cứng cả người, đôi tay đặt trước ngực hắn ngắn hắn sáp gần thêm.

"Khoan đã Lão gia."

Khi chiếc lưỡi Trần Siêu có ý định đi vào sâu hơn thì bị Trúc Lam đẩy ra, y nép vào góc giường, ôm mềm trong ngực che đi thân thể.

"Lại chuyện gì?"

Trần Siêu bất mãn ngồi xuống. Thấy Trúc Lam dùng ánh mắt đề phòng nhìn mình cũng đành nhịn xuống, ngồi cách Trúc Lam hơn một cánh tay, cơ thể không nhúc nhích tránh kích động y.

"Đêm nay là đêm động phòng của ngài và Thập đệ, ngài không nên ở đây. Sáng mai mọi người phát hiện thì khó nói lắm, nhất là Thập đệ cũng không vui."

"Haizzz. Đã động phòng rồi. Mới làm chưa xong một lần hắn đã ngất ngang xương, còn hơi sức đâu quản ta ngủ với ai. Với lại ngày mai hắn hay ai dám có dị nghị, xem coi cái lưỡi đó còn ở trong miệng chúng không."

Trần Siêu không ngờ đến lúc này rồi Trúc Lam còn để ý ba bốn cái phép tắc đạo đức nhàm chán này. Thân thể vốn chưa được thoả mãn, tưởng mang một bộ dạng dục cầu bất mãn đến chỗ Trúc Lam có thể thảo mãn thì giờ chẳng còn hứng làm nữa. Thật chẳng biết nên trách Thập phu nhân kĩ thuật kém hay nên trách Nhị phu nhân không nhanh nhạy đây.

Trần Siêu chán nản nằm xuống, tay kê sau ót, mắt nhắm chặt cố lơ đi thứ dưới thân đang phản đối kịch liệt. Giờ mà đi qua mấy cung khác đè mấy vị kia thì bọn họ cũng tình nguyện đó nhưng mà bắt hắn phải vát cái thân mệt mõi này đi thì quá là cực hình rồi.

Cho nên tiểu huynh đệ à, thiệt thòi cho ngươi rồi.

"Dù gì hắn cũng mới mười lăm tuổi, ngài đừng bắt nạt hắn quá, hắn chịu không nổi lại trốn về hoàng cung thì phiền lắm."

Trên ngực Trần Siêu có thêm một lực nặng, hắn hơi hé mắt ra. Trúc Lam tựa đầu trên ngực hắn, trên môi y hơi nhếch lên ý cười nhàn nhạt tựa như một con mèo con. Bàn tay hắn dịu dàng xoa lên mái tóc mềm mượt, lửa nóng trong người được cảm xúc mềm mại xoa dịu bớt.

"Kệ hắn. Mau ngủ đi."

Trúc Lam ngoan ngoãn áp tai trên lòng ngực Trần Siêu, âm thanh tim đập đều đều truyền vào tai tựa một khúc hát ru đưa y vào cõi mộng.

Trái ngược với Trúc Lam đã mau chóng vào giấc ngủ, hai mắt Trần Siêu đang mở lớn nhìn trần nhà, bàn tay vẫn vô thức vuốt ve đầu Trúc Lam, vẻ mặt hắn trở nên suy tư như đang bận suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng lắm.