Ranh Giới Hoàng Hôn

Chương 6: Ở bên ngoài

Lúc này Hồ Ma đối với nơi này hoàn toàn không biết gì, nhưng hắn trước hết cứ trốn đã. Lúc này tâm trạng của hắn giống như nữ sinh bị lạc trong rừng sâu:

Cũng không biết sau khi mình chạy ra khỏi cánh cửa này, sẽ gặp phải người nào, trông thấy vật gì, nhưng trước hết cứ chạy đi, nhìn xem mình ở nơi nào, lại tùy cơ ứng biến tìm cơ hội.

Nếu không tốt, mình có thể tìm địa phương trốn đi, dù sao so với bị lão bà bà quỷ dị trông coi như thế cũng tốt hơn.

"Bạch!"

Bây giờ chính là buổi chiều, nhưng đẩy cửa ra, Hồ Ma vẫn cảm thấy tia sáng có chút chướng mắt.

Hắn đưa tay che khuất ánh nắng, lảo đảo hướng về phía trước chạy tới.

Dư quang trong mắt đang nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh chung quanh, trước mắt lại chỉ là từng dãy nhà ngói thấp bé cũ nát, hắn nhìn thấy đường đất gập ghềnh, nhìn thấy dê bò bị nhốt trong những khoảng trống được vây lại bằng hàng rào gỗ, nhìn thấy đá mài cùng giếng nước.Nhưng hắn thế mà không nhìn thấy bất cứ sự vật quen thuộc nào trong trí nhớ, không có ô tô, không có đèn điện, thậm chí không có cột điện tử.

Chung quanh có bóng người lờ mờ, thỉnh thoảng nhảy vào trong tầm mắt của mình. Những người này đều mặc quần áo bằng vải thô có màu sắc u ám, gánh nông cụ, mang giày cỏ, có loại khí chất hoang sơ mà cổ lão.

"Ai nha..."

Có người nhìn thấy Hồ Ma, lại biểu hiện so với Hồ Ma lúc này còn sợ hơn, hoảng sợ bối rối chạy trốn tới một bên.

Chỉ trỏ, tiếng bàn luận xôn xao tiến vào trong lỗ tai của Hồ Ma:

"Đây không phải là tôn tử nhà mẹ chồng sao?"

"Hắn làm sao còn sống?"

"..." Nhìn thấy hắn chạy tới, đám người hoảng sợ chạy tán loạn, Hồ Ma thế mà không tìm thấy một người nào có thể hỏi, hoặc cầu cứu.

Trong nội tâm có cảm giác kinh hoảng bất an, từ đầu đến cuối quấn quanh lấy hắn. Hắn cũng sợ hãi tiểu nha đầu quỷ dị kia sẽ đuổi theo, sợ nhất là lão bà bà âm trầm kia bỗng nhiên xuất hiện.

Nhất là thấy những người đang hoảng sợ kia, tựa hồ có người quay đầu chạy đi, dáng vẻ như đang chạy đi báo tin cho ai đó.

Hắn cũng chỉ có thể lảo đảo, đem hết sức lực toàn thân chạy đi.

Trong lúc bất tri bất giác, cũng không biết chạy ra bao xa, chỉ cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Mình bây giờ ở đâu? Hắn nhìn thấy chung quanh đã thưa thớt, chỉ có cỏ cấu cùng ruộng ngũ cốc, nhìn thấy hàng rào gỗ cao ngất ở phía trước, cùng núi rừng sâu thẳm. Tựa hồ mình đã chạy đến biên giới của hàng rào?

Cuộc chạy trốn này tựa hồ so với mình nghĩ lại thuận lợi hơn, đã sắp chạy ra khỏi nơi này .

Trong lúc bất tri bất giác, đã đến đang lúc hoàng hôn, sắc trời dần dần tối xuống, chung quanh là một mảnh trống vắng.

Hồ Ma quyết định trước chạy ra khỏi thôn trang này rồi lại nói.

Nhưng cũng đúng lúc này, bởi vì cuống quít chạy trốn, thân thể của hắn vô cùng suy yếu, đầu choáng váng.

Thân thể như rót chì, hắn có cảm giác không thể điều khiển thân thể của mình .

Mà tại lúc nhịn không được muốn dừng lại, đỡ lấy hai đầu gối há mồm thở dốc, thì bên tai lại bỗng nhiên xuất hiện âm thanh sột soạt.

Âm thanh mơ hồ, khó hiểu theo gió bay vào trong lỗ tai.

Như có người đang nói mớ nghe không hiểu nội dung, lại không hiểu để Hồ Ma sợ hãi trong lòng, hắn chợt quay đầu, cảnh giác chung quanh.

Chung quanh là những đống cỏ khô lớn, còn có vài gốc cây to lớn cao sừng sững so với những cây cổ thụ trong trí nhớ của mình kiếp trước còn cao to hơn. Nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh như nói mớ kia, ánh mắt của Hồ Ma mơ hồ, rốt cục cũng có thể nhìn thấy được cảnh vật phía trước.

Hắn nhìn thấy đầu nguồn của âm thanh, đó là một con hắc sơn dương đang đứng bên cạnh đống cỏ khô. Nó có màu vàng nâu, yếu ớt nhìn mình chằm chằm. Hồ Ma cũng nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ âm thanh quỷ dị như vừa nói mớ lúc nãy có phải chỉ là ảo giác của mình hay không. Liền chợt thấy, Hắc Sơn Dương này thế mà chậm rãi dựng đứng người lên.

Nó giống như người, đưa hai chân trước lên, chỉ đứng bằng chân sau, bình tĩnh nhìn Hồ Ma.

Khóe miệng của nó vậy mà nhếch lên, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Giờ khắc này, Hồ Ma chỉ cảm thấy tê cả da đầu, nhịn không được lảo đảo lui lại mấy bước.

"Cạc cạc..."

Còn không đợi hắn hiểu rõ, bên cạnh bỗng nhiên lại vang lên một tràng cười quái dị. Hắn quay đầu lại thì thấy trên một cành cây cách hắn không xa có một hầu tử đang ngồi xổm.

Không đúng, không phải hầu tử, đó là một người.

Chỉ là thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, toàn thân trên dưới là một mảnh quỷ dị trắng bệch, đồng thời gầy đến không tưởng nổi, tứ chi so với người bình thường thì dài hơn, nó giống như con khỉ ngồi xổm ở trên cành cây, con mắt có màu huyết hồng quỷ dị, nhìn hắn, hưng phấn cười quái dị.

"Tiểu ca ca..."

Không đợi Hồ Ma bị cảm giác khủng hoảng vô tận nhấn chìm thì ở cách đó không xa lại truyền tới một tiếng kêu ngọt ngào.

Hồ Ma quay đầu, liền thấy kêu mình chính là một người, một nữ nhân rất đẹp, hơn nửa người của nàng đều trốn ở bên trong đống cỏ khô, chỉ lộ ra khuôn mặt kiều diễm mê người, môi đỏ, thỉnh thoảng phát ra từng tiếng gọi mê người.

Thanh âm này lại như có loại ma lực nào đó, để người ta vô ý thức liền thuận theo nàng kêu gọi, từng bước một tới gần... Nhưng Hồ Ma chỉ tới gần một bước, liền dừng lại.

Hắn nhìn thấy trên đầu của người kiều diễm mê người kia có vươn một ít cỏ cấu. Phía sau đầu, lại là một thân rắn màu đỏ sậm uốn lượn khúc chiết, lân phiến ma sát vào rơm rạ, vang lên tiếng sào sạt.

"Đây là cái gì?"

Hồ Ma rốt cục bị đánh thức, khủng hoảng vô hình chiếm lấy toàn thân, như giống như bị điện giật.

Cảm giác quỷ dị bao phủ toàn thân của mình, hắn thở không được, trước mắt trở nên tối đen, thân thể dần muốn gục xuống. Nhưng cũng đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy thanh âm cười hì hì:

"Hồ Ma ca ca..."

"Đừng ham chơi, bà bà gọi ca về nhà ăn cơm!"

"..."

Trong nháy mắt thanh âm này xuất hiện, toàn bộ quỷ dị đề tiêu tán, Hồ Ma cuối cùng cũng thở ra một hơi.