Thập Niên 90: Cuộc Sống Làm Giàu Tại Ngôi Làng Bị Phá Dỡ

Chương 40

Trước khi ra khỏi nhà, Trần Kim gọi điện thoại cho nhà máy sản xuất đồ nội thất, hẹn thời gian và địa điểm gặp nhau tại tiểu khu Tú Lệ rồi cùng cậu ba ra ngoài. Cậu mợ ba cùng Điền Miêu và Trần Vĩnh An muốn ở lại nhà để nếu có người đến trả nhà ban ngày thì còn trả tiền lại cho họ.

Nội thất trong nhà cho thuê của gia đình, chỉ có một chiếc giường là đồ của nhà, được đặt làm trước khi cho thuê nhưng chiếc giường này khá đơn giản, Trần Kim nghĩ nếu mang giường qua căn nhà cho thuê tiểu khu Tú lệ thì có thể sẽ làm cho căn nhà cho thuê bên đó kém sang. Dù sao ngôi nhà cũng phải dỡ bỏ, nội thất khác trong nhà cho thuê đều là của người thuê, đợi họ dọn hết đi, mời người đến dọn dẹp đồ đạc trong nhà là được.

Chờ xe buýt lâu lắm mới tới, lúc xe dừng ở thôn Kiều Tây, có người lên xe là anh hai của Lưu Thời Sênh, tức là bác hai trên danh nghĩa của Trần Kim.

Bác hai Lưu rất thích thể hiện dáng vẻ bề trên, vừa lên xe nhìn thấy Trần Kim thì lập tức nói với cô: “Lần trước ba cháu đến thôn Kiều Đông tìm cháu, bị mấy cậu đuổi ra ngoài hả? Trần Kim à, bác hai không phải trách cháu, cháu họ Trần nhưng dù sao cháu cũng là con gái nhà họ Lưu chúng ta, trong việc kính trọng bề trên, cháu làm vậy là không đúng.”

Bác hai Lưu lảm nhảm hơn mười phút, Trần Kim và cậu ba cũng không nói gì, chỉ nhìn ông ta nói.

Nói đến khô cả miệng, bác hai Lưu thấy Trần Kim nhìn mình cười như thể đang xem trò hề, trong lòng ông ta nổi giận nhưng người mà ông ta đang chửi thầm lại là em ruột của mình, Lưu Thời Sênh.

Nếu không phải thằng Tư tuyệt tình, bây giờ sao Trần Kim có thể cầm trong tay một khoản tiền lớn mà không chịu chia cho những bậc trưởng bối như bọn họ chút nào? Ông ta nghe nói người trong thôn Kiều Đông đã nhận được tiền bồi thường, ai nấy đều lên thành phố mua nhà, thậm chí là mua cả tòa nhà, nói là để cho thuê.

Nhà họ có bốn tòa nhà cho thuê đã là một khoản thu nhập không nhỏ, nếu là cho thuê một tòa nhà ở trung tâm thành phố thì tiền thuê nhà một tháng là bao nhiêu? Ông ta còn tính không ra!

Càng nhìn Trần Kim, ông ta càng thấy cô giống thần tài đang cầm thỏi vàng.

“Lần trước cháu về nhà cũng không ăn được bữa cơm, ông cháu nói muốn gọi cháu về một chuyến, lần này thì không náo nhiệt như ở thôn, chỉ có người nhà chúng ta thôi.” Bác hai Lưu rất biết cách tìm lối thoát cho mình, Trần Kim không để ý đến ông ta nhưng ông ta cũng tự tiếp lời được.

“Nghe nói thôn Kiều Đông ngày 3 tháng sau sẽ dời mộ tổ, sau đó thì đều phải chuyển đi, nếu sau này cháu không có việc gì khác thì hay là mùng 4, bác về nói với ông bà, mùng 4 hôm đó cháu đến nhà sớm một chút, tâm sự với các anh chị em trong nhà.”

“Được ạ, mùng 4 cháu sẽ đến sớm.”

Cậu ba đột ngột quay đầu nhìn Trần Kim, không hiểu sao cô lại muốn đến nhà họ Lưu, bên đó đều là người thấy cô bây giờ có tiền thì mới nhớ đến cô, chắc chắn là có ý đồ, đến lúc đó đi rồi, nếu họ mở miệng mượn tiền thì sao?

Trần Kim mỉm cười trấn an cậu ba: “Cậu ba, con tự biết mà.”

Bác hai Lưu cũng không ngờ Trần Kim dễ dàng đồng ý như vậy, trong lòng mừng rỡ, lập tức đáp lại: “Vậy được, hôm nay bác về sẽ nói với ông bà cháu, làm vài món cháu thích ăn. Đúng rồi, món cháu thích ăn nhất là tai heo trộn đúng không?”

Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại khiến Trần Kim nhớ đến lần trước ở nhà họ Lưu xảy ra vụ ẩu đả vì một đĩa tai heo, cô đè em họ bên nhà bác ba ra đánh một trận, “Kim gây chuyện” cũng từ đó mà trở thành biệt danh của cô.

Rõ ràng, bác hai Lưu đã không còn nhớ chuyện này nữa, có những “mối thù” mà cô nhớ mãi, trong mắt người khác lại chẳng đáng bận tâm, nếu cô cứ nhắc lại, có thể chỉ nhận được một câu nhẹ bẫng: “Chuyện nhỏ nhặt vậy mà cũng đáng để cháu cứ nhắc mãi à?”

Trần Kim khẽ một tiếng.

Bác hai Lưu xuống xe ở trạm xe buýt của nhà máy ngoại ô, cậu ba mới hỏi: “Con đang nghĩ gì vậy?”

“Chúng ta xuống xe rồi hẵng nói.” Trên xe này còn có người của thôn Kiều Tây, những gì cô nói không thể để họ nghe được.

Đợi đến khi đến tiểu khu Tú Lệ, cậu ba sốt ruột truy hỏi, Trần Kim lập tức nói: “Hôm đi với cậu cả lên trung tâm thành phố mua nhà, cậu cả có nói, thôn Kiều Đông chúng ta và thôn Mộc Đường được quy hoạch để xây dựng công viên công nghệ và công viên công nghiệp, các nhà máy ở vùng ngoại ô đó sau này có thể sẽ phải di dời, đất trống và khu thôn Kiều Tây rất có khả năng sẽ được phát triển bất động sản. Cậu cả bảo con thử xem có thể mua được vài miếng đất ở thôn Kiều Tây hay không.”

Cậu ba suy nghĩ một lúc lâu, có chút không dám tin: “Khu đó làm phát triển bất động sản, có lợi nhuận sao?” Nửa đời ông ấy làm đều là những công việc lao động chân tay, cũng không hiểu nổi tình hình phát triển kinh tế hiện nay như thế nào nhưng ông ấy có một điểm tốt, đó là biết anh trai mình có tầm nhìn rộng và xa, chỉ cần đi theo sau kiếm được chút tiền là đủ dùng rồi.