Thập Niên 90: Cuộc Sống Làm Giàu Tại Ngôi Làng Bị Phá Dỡ

Chương 27

Sau chuyện mấy ngày trước thì việc ở chung là không thể. Có lẽ trưởng thôn đã nhờ người, cuối cùng phân cho ba người nhà thím Chu một căn riêng.

Trần Kim cùng mợ cả bắt xe buýt đến phòng giao dịch ngân hàng nông nghiệp gần nhất ở quận Nam thành.

Cả hai đều là khách hàng lớn với số tiền tiết kiệm hàng triệu tệ, vừa ngồi xuống chưa lâu, giám đốc chi nhánh đã mời họ vào phòng VIP.

Trần Kim muốn làm thêm một thẻ ngân hàng, chia tiền thành hai phần, một phần bốn triệu tệ tạm thời chưa có kế hoạch gì nên để đấy hưởng lãi. Hơn bốn triệu tệ còn lại, cô dự định dùng để mua nhà.

"Mở tài khoản ngân hàng không khó nhưng nếu để tiền chỉ nhận lãi thì quá phí. Cô có thể cân nhắc mua trái phiếu chính phủ, hiện tại lãi suất trái phiếu chính phủ ba năm là 10% đấy…"

Khoản tiền đền bồi thường mà gia đình cậu ba nhận được chỉ ít hơn một chút so với của Trần Kim, trong tay có một khoản tiền lớn, họ vốn định để đó lấy lãi cũng đủ sống nhưng giám đốc ngân hàng đã nói rất nhiều về lợi ích của việc mua trái phiếu chính phủ khiến họ dao động.

Trước đây, họ đâu có hiểu gì về đầu tư, Trần Kim là sinh viên ngành Tiếng Trung, cũng chỉ biết sơ sơ một chút. Nghe giám đốc ngân hàng giới thiệu, cô cũng không khỏi muốn mua một ít để đầu tư. Nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại: Những thứ không hiểu rõ thì đừng đυ.ng vào, ai biết đây là miếng bánh lớn hay là hố sâu cơ chứ.

Thấy cậu ba sắp đồng ý, Trần Kim vỗ vào tay ông ấy: "Cậu ba, chúng ta cũng không hiểu gì về đầu tư trái phiếu chính phủ hay là về hỏi cậu cả rồi tính tiếp nhé."

Lúc này, mợ ba cũng tỉnh táo lại, vội vàng nói: "Đúng đúng, chúng ta cũng không hiểu hay là về hỏi anh cả trước. Nếu hợp lý, chúng ta sẽ quay lại mua sau."

"À đúng, phải hỏi đã." Cậu ba cũng tỉnh táo lại, vừa rồi ông ấy đã bị giám đốc ngân hàng thuyết phục, may mà có Trần Kim ở đó, nếu không ông ấy đã tiêu tốn một trăm nghìn tệ rồi.

Con vịt đã gần tới miệng lại bay mất nhưng giám đốc ngân hàng vẫn giữ nụ cười, nói không sao, bảo họ suy nghĩ kỹ rồi quay lại tìm ông ta cũng được. Sau đó, ông ta còn đích thân giúp họ mở thẻ mới. Khi rời ngân hàng, ba người mỗi người đều xách một túi gạo và một thùng dầu.

"May là có bé ba ở đó." Cậu ba vui mừng nói: "Nghe Giám đốc ngân hàng nói hay như vậy, cậu đã định mua ít nhất là một trăm nghìn tệ rồi."

Trần Kim nói: "Cháu cũng suy nghĩ kỹ thôi, nếu thứ đó tốt như vậy, tại sao lại đến lượt chúng ta mua chứ? Giám đốc ngân hàng nói trái phiếu chính phủ năm nay đã được phát hành từ đầu năm, bây giờ lại thực hiện bảo toàn vốn, cộng thêm tỷ lệ bù bảo toàn vốn, thế thì phải giá trị hơn chứ? Dù sao cháu cũng không tin những người giàu khác bị ngốc. Ôi, cháu cũng không hiểu rõ chuyện này, chúng ta vẫn nên hỏi cậu cả đi đã."

Cậu cả của cô có nhiều hiểu biết và quen biết rộng, có lẽ sẽ biết rõ chuyện này hơn.

Mợ ba cảm thán: "Chúng ta còn lo rằng Vĩnh Phi và Vĩnh An có tiền sẽ sinh tật, xem ra người lớn như chúng ta cũng không cưỡng lại được."

Cầm đồ trên tay, họ cũng không ở lại trung tâm thành phố lâu mà đi thẳng đến trạm xe buýt để chờ xe.

Có lẽ đã có kế hoạch trong đầu, Trần Kim chỉ muốn nhanh chóng học lái xe, lấy bằng và mua xe. Nắng quá, nóng đến mức mí mắt cũng sụp xuống.

Bỗng nhiên bị một tiếng còi xe inh ỏi làm giật mình, Trần Kim trừng mắt nhìn, hóa ra lại là người quen, cô lườm người lái xe: Đồ điên!

Cậu ba nhìn thấy hành động của cô, cậu thanh niên lái xe cũng nhìn về phía Trần Kim, đợi xe chạy qua rồi, ông ấy mới hỏi: "Người vừa lái xe đó là bạn học của cháu à?"

Trần Kim ngại không muốn nói người điên kia là bạn trai cũ của cô, người cô từng hẹn hò ba năm, thực sự là một chuyện rất đáng xấu hổ. "Bạn học cấp ba ạ, cũng học Đại học tỉnh Nam. Người đó rất điên."

Cậu ba im lặng, thường thì khi Trần Kim xếp ai vào loại "điên" thì người đó chắc chắn không ra gì. Nhưng cậu ba lại nghĩ nhiều hơn một chút.

Khi Trần Kim thi đỗ vào trường Tam Trung của thành phố với thành tích nằm trong top 100 toàn thành phố, cả nhà rất vui mừng nhưng sau đó mới biết rằng phần lớn học sinh của Tam Trung đều là người thành phố, những người như Trần Kim thi từ nông thôn lên thường bị xa lánh. Mặc dù mỗi lần về, Trần Kim đều nói rằng cô hòa đồng với các bạn học, không ai bắt nạt cô nhưng họ không tin. Ông ấy nghĩ rằng người vừa rồi là một trong những người không hòa hợp với Trần Kim.

"Đi cái xe cà tàng mà đã khoe khoang rồi, bé ba à, cháu lấy được bằng lái thì mua luôn một chiếc Hổ Bôn Đầu đi!"

Trần Kim sững sờ. Cậu ba của cô đúng là quá phô trương mà, một chiếc Hổ Bôn Đầu cũng gần cả triệu tệ đấy! Số tiền cô có cũng không đủ để mua được chiếc xe đó.

"Cháu chỉ định mua xe tầm hai trăm nghìn tệ thôi." Trần Kim nghĩ hai trăm nghìn tệ đã là rất nhiều rồi. Bây giờ, đất ở trung tâm thành phố vị trí đẹp cũng chỉ sáu nghìn một mét vuông, số tiền đó đủ để mua một căn hộ một phòng tốt rồi.

"Cậu, anh ba cũng đang học lái xe hay là cậu mua cho anh ấy một chiếc luôn? Bây giờ anh ấy phải đi làm kinh doanh, có một chiếc xe sẽ thuận tiện hơn nhiều."

Cậu ba có thái độ rất phức tạp với số tiền mình đang có, liên tục dao động giữa tiết kiệm và tiêu xài hoang phí.

Cũng hết cách, khi trong tay bỗng dưng có vài triệu tệ, đúng là rất thử thách.

Sáng hôm sau, anh họ Trần Vĩnh Phi về nhà, vừa gặp cô đã cười tươi: "Bé ba à, tấm lòng này của em, anh ghi nhớ rồi."

Chuyện gì vậy? Cô có làm gì đâu!