Chu Hương Hương quay đầu lại cũng định đánh cả ông ấy: "Sao tôi không dám, tôi còn dám đánh cả ông! Ông già chết tiệt! Lén lút mua nhà cho Trần Văn Tinh! Căn nhà này xây dựng như thế nào, đất trong nhà sau khi thầu ra thì ai là người quản lý? Bà già đáng ghét còn dám nói không chia cho chúng tôi một căn nhà nào, được lắm! Chúng tôi không được chia thì các người cũng đừng hòng tiêu được, tất cả đều chết hết cho tôi!"
Ban đầu, Trần Văn Minh đã ngăn Chu Hương Hương lại nhưng sau khi nghe những lời này, đôi tay đang ôm eo bà ấy đã nới lỏng ra.
Trần Văn Tinh che chở cho ông Trần Tam và nói: "Đã là phần chia cho bố mẹ, đương nhiên là để bố mẹ chia. Nếu chị dâu thật lòng hiếu thuận thì làm sao bố mẹ lại không chia cho chị? Trông chị kìa, y như một mụ đàn bà chua ngoa vậy."
Chu Hương Hương nhìn anh ta như nhìn kẻ thù, tiện tay nhặt cây chổi lông gà trên bàn lên quất thẳng vào mặt Trần Văn Tinh: "Lúc chúng tao nuôi mày học đại học, sao mày không nói tao là mụ đàn bà chua ngoa đi? Cái thứ vong ơn bội nghĩa, lòng dạ độc ác, cả hai người già kia đều là những kẻ ích kỷ, xem tôi có đánh chết các người không!"
Lúc Trần Kim đến nơi, thím Chu đã bị mấy bà thím khác giữ lại, còn những người khác trong nhà họ Trần, ông bà Trần Tam Công, Trần Tam Bà, cô Tiểu Quế, chú Văn Tinh, đều bị đánh đến mặt sưng lên, trên cánh tay lộ ra còn có vài vết hằn trông như bị roi quất.
Mọi người bàn tán xôn xao, chẳng mấy chốc Trần Kim đã nắm rõ đầu đuôi câu chuyện.
Trưởng thôn đến rất muộn nhưng vừa đến đã bẻ gãy cái chổi gà lông rồi vứt xuống đất.
Lúc này, hình ảnh của trưởng thôn trong lòng Trần Kim trở nên vô cùng vĩ đại.
Trần Kim còn muốn xem tiếp nhưng trưởng thôn đã đuổi mọi người ra ngoài, chỉ để lại lão bí thư và vài người có uy tín trong làng. Điền Miêu rất lo lắng cho tình hình của thím Chu: "Ông bà Trần Tam thật là quá đáng, sao lại không muốn chia cho thím Chu một phần nào!"
Đừng thấy tính tình thím Chu hung hăng nhưng Điền Miêu thường đến quán tạp hóa nói chuyện phiếm với thím Chu, mối quan hệ giữa hai người khá tốt. Điền Miêu kể với Trần Kim rằng thím Chu thường rất vất vả: "Vừa làm ruộng, vừa trồng rau, lại còn phải trông coi cửa hàng trái cây. Tháng ba, lúc bà Trần Tam ốm phải vào viện, chính thím Chu là người chăm sóc. Cái bà già này thật là thất đức, chỉ nhớ đến tính tình khó chịu của thím Chu nhưng lại không nhớ rằng thím Chu đã làm bao nhiêu việc, lại còn dẫn bà ấy đi bệnh viện."
"Thím Chu còn nói đến cuối năm sẽ xây thêm một tầng để cho thuê, chị nhìn đi, tiền là của thím ấy và chú Văn Minh bỏ ra, vậy mà không muốn chia cho bọn họ, thật khiến người ta đau lòng."
Không ít người trong thôn cũng nói ông bà Trần Tam làm như vậy là quá đáng, không trách thím Chu đòi đánh chết bọn họ. Bọn họ tích lũy nửa đời người đều đổ vào cái nhà này, phần lớn thu nhập của gia đình cũng do hai vợ chồng bọn họ kiếm được, đến lúc giải tỏa nhận tiền đền bồi thường thì tiền lại bị bố mẹ chồng giữ hết, không muốn chia cho bọn họ một đồng nào. Đứa em trai mà bọn họ nuôi cho ăn học, bây giờ định cư ở thành phố, chẳng những không gửi tiền về nhà mà còn muốn lấy tiền của gia đình. Chậc chậc, tượng đất còn có ba phần tức giận, đẩy đến đường cùng thì làm sao không xảy ra chuyện lớn?
Cho nên nói ông Trần Tam và mấy người bọn họ bị đánh cũng đáng lắm!
Vợ của lão bí thư nhỏ giọng nói: "Tôi đã nói là cái tính nóng nảy của Chu Hương Hương không được mà, có con dâu nhà nào lại như thế chứ? Nếu tôi là mẹ chồng của bà ta, tôi cũng không cho bà ta căn nhà nào đâu."
Không may, những lời này bị con dâu bà ta nghe thấy, cô ta hừ lạnh một tiếng: "May mà chúng tôi đã sớm tách ra sống riêng, nếu không cũng sẽ bị bà áp đặt thôi."
Vợ của lão Bí thư giật mình sợ hãi, con dâu bà ta nhìn bà ta với ánh mắt nửa cười nửa khinh, bà ta không dám nói thêm gì nữa, lủi thủi chạy đi.
Thấy vậy, mọi người cười ầm lên, nói rằng khi gặp những người già không biết điều thì phải cứng rắn một chút, nếu không thì không thể sống nổi.
Về nhà, mợ ba cũng thở dài, nói rằng ông bà Trần quả thật quá vô lương tâm nhưng cũng nói tính cách của thím Chu quá nóng nảy, dễ bị thiệt thòi.
"Bà ấy ấy à, những năm đầu mới gả về bị bà Trần hành hạ không ít, nhà mẹ đẻ cũng không quan tâm, nghĩ quẩn rồi chạy ra sông nhảy xuống. Chính là con sông ở phía tây đó, giờ thì lòng sông đã được thay đổi nên không còn nước nữa nhưng hồi đó nước sông sâu lắm. Giữa trời đông giá rét, bà ấy nói nhảy là nhảy ngay." Mợ ba thở dài, nói: "Sau khi nhảy sông được cứu lên, tính tình bà ấy thay đổi hẳn, có lần còn cầm dao chặt rau đuổi theo bà Trần chém, hội phụ nữ thành phố cũng phải cử người đến can."
Đó đều là chuyện cũ, nếu người lớn không nói ra thì lớp trẻ cũng chẳng biết.
"Mợ thấy nhà bọn họ chắc sắp chia gia tài rồi."
Trần Kim nói: "Chia gia tài cũng tốt, nhân lúc trưởng thôn còn có tiếng nói, phần chia cho thím Chu chắc sẽ không ít đâu." Cũng còn hơn là sống dưới sự áp bức của người khác.
"Cả thôn đều biết rõ căn nhà của họ từ đâu mà có." Mợ ba lắc đầu ngao ngán, thấy hai đứa con trai đang lắng nghe bên cạnh thì nói thẳng luôn sau này tài sản trong nhà sẽ được chia đều cho hai người, vợ chồng bà ấy sẽ không thiên vị ai cả.
Trần Vĩnh An nịnh nọt cười với bà ấy: "Mẹ, vậy mẹ mua cho con máy chơi game mới nhất được không?" Nhà có nhiều tiền thế, cái máy chơi game của con chẳng đáng bao nhiêu.
Mợ ba giơ tay đập vào lưng cậu ấy vài cái, nghiến răng nói: "Chơi chơi chơi, nếu điểm số không tiến bộ thì mẹ vặn đầu con xuống cho con chơi!"
Nhắc đến kết quả học tập của Trần Vĩnh An, mợ ba như biến thành khủng long giận dữ. Trần Kim và anh họ Trần Vĩnh Phi nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy ra ngoài để tránh "cuộc chiến".
"Em, anh với anh hai hẹn nhau mai đi đăng ký học lái xe, em có đi không?"
Trần Kim nghĩ sau này có xe cũng tiện, nhân lúc rảnh rỗi thì có thể đi thi bằng lái.
"Có ạ."
"Đúng rồi." Trần Kim nhìn Trần Vĩnh Phi: "Mợ ba đồng ý mua xe cho anh rồi à?"
"... Chưa đồng ý, nhưng anh có thể lái xe em mua."