Tiền còn chưa đến tay, nhưng mấy người này đã bắt đầu lên kế hoạch nên dùng số tiền kia như thế nào, Trần Kim cảm thấy khá là thú vị. Nếu như giải tỏa thật, kiểu gì cô cũng phải chăm chạy đến thôn Kiều Tây hơn, chắc chắn có thể hóng chuyện vui mỗi ngày.
"Ôi." Có người chen chúc, đụng phải cánh tay của cô.
Trần Kim ngẩng đầu lên nhìn, là Lam Mỹ Anh, em hai họ bên nhà cô ba của cô. Trong nhà họ Lưu, quan hệ giữa cô và Lam Mỹ Anh cũng tạm được, không tốt lắm, nhưng khi tới thăm người thân thì vẫn có thể trò chuyện được với nhau.
Ban nãy cô không thấy cô ấy ở nhà.
"Em không muốn đến, bị bà nội em dẫn đến đó." Lam Mỹ Anh nhỏ giọng nói. Dẫu sao thì cô ấy cũng là một đứa cháu ngoại, bản thân cũng chẳng mấy giỏi giang. Trong mắt ông bà ngoại, so ra thì cô ấy kém xa các anh chị em được người khác ưa thích, nhưng bà nội cô ấy lại bảo cứ đến, được chia bằng nào thì hay bằng đó.
"Đã chắc chắn là giải tỏa đâu, vui sớm quá đó."
Trần Kim tranh thủ thở dài một tiếng, kêu cô ấy đừng nói nữa.
Người trong thôn còn đang vui vẻ, cô nói mấy câu chẳng hay ho gì, người ta lại chẳng mắng cho té tát à? Trước đây cô đến đây thì cũng ồn ào đôi chút, nhưng đó là vì cô có lý nên mới làm vậy.
Kéo Lam Mỹ Anh ra khỏi đoàn người: "Em còn làm ở nhà máy sản xuất trang phục không?"
Thành tích khi còn học cấp hai của Lam Mỹ Anh quá kém, sau khi tốt nghiệp cấp hai xong thì ở nhà mất hai năm, sau đó mới đi làm tại nhà máy sản xuất trang phục tư nhân. Thật ra cô ấy cũng nhỏ hơn Trần Kim một tuổi, nhưng đã đi làm được bốn năm.
Lam Mỹ Anh buồn rầu nhìn cô: "Cũng chỉ có thể làm ở nhà máy sản xuất trang phục trước, chờ xem sau này có công việc nào tốt hơn một chút không."
Cô ấy nhìn xung quanh, rồi hạ giọng thì thầm như trộm cắp: "Em tiết kiệm tiền, sau này định mở một sạp hàng bán quần áo."
Trần Kim kinh ngạc nhìn Lam Mỹ Anh trước giờ luôn nhát gan, trông thấy ánh sáng lấp lánh trong mắt cô ấy, chân thành nói: "Được đó, trước tiên em cứ đi làm, tiết kiệm tiền đi đã. Với cả em làm tại nhà máy sản xuất trang phục, cũng có chút hiểu biết về quần áo, mang hàng từ trong xưởng ra ngoài bán cũng không sợ bị hố."
Có được sự công nhận của Trần Kim, Lam Mỹ Anh lại càng thêm phấn khởi, hận không thể lập tức quay về xưởng làm việc luôn, mau chóng tiết kiệm tiền. Thậm chí còn nghĩ, nếu như nhà ông ngoại được giải tỏa thật thì cũng tốt, không chừng cô ấy còn được chia cho một tí, vậy thì cô ấy có đủ tiền vốn luôn rồi.
Còn chưa đi đến từ đường, sau lưng đã vang lên tiếng xe gắn máy rầm rầm, hình như còn có người gọi cô nữa?
Trần Kim quay lại nhìn, là cậu ba của cô.
Không phải đã nói với cậu ba là chiều cô sẽ tự đi xe buýt về rồi hay sao? Mà cô chỉ mới đến được một tiếng, giờ mới chuẩn bị đi ăn cơm.
Cậu ba cười vui vẻ thế, cậu ba tốt tính, nhưng cũng chưa từng cười ngây ngốc như vậy.
"Cháu ba, cháu ba! Nhanh, về với cậu! Ha ha ha! Ha ha ha~"
Vẻ mặt Trần Kim vô cùng phức tạp: Bộ dáng này của cậu ba trông ngốc thật đó.
Những người nghe thấy tiếng cũng quay lại nhìn, ông lão Lưu chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn một chút. Sau khi nhận ra, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngúm: "Tiểu Kim vừa mới đến, vội gọi nó về làm cái gì? Cả thôn ăn cơm với nhau... Không được, để ông kêu cậu ta đi."
Mấy bác trai bác gái của Trần Kim thấy vậy thì cũng chẳng hề để ý. Bọn họ cảm thấy, bên phía nhà cậu của Trần Kim không cho Trần Kim đến đây thì tốt hơn, tránh phải phân chia tiền của nhà họ Lưu bọn họ.
"Cậu ba nhà nó à, thôn cũng sắp mở tiệc rồi, cậu cũng ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về, Tiểu Kim nó..."
Cậu ba dừng xe, sốt ruột lật đật quay đầu xe, to giọng gọi Trần Kim lên xe: "Để hôm khác rồi ăn, bây giờ con ba phải về."
"Có chuyện gì mà gấp thế hả?"
Cậu ba gãi gãi mặt, cười khì khì: "Bên trên vừa mới thông báo, thôn Kiều Đông chúng tôi sắp phải giải tỏa rồi, khì khì khì."
"Cái gì?!"