Thập Niên 90: Cuộc Sống Làm Giàu Tại Ngôi Làng Bị Phá Dỡ

Chương 10

Lưu Thời Sênh thấy ngứa mắt, muốn mở miệng dạy dỗ, lại bị vợ là Giang Tử Quân kéo lại, nhỏ giọng nói: "Bố mẹ anh nuông chiều thế mà, anh bớt cái mồm lại." Rồi quay đầu nhìn về phía con trai và con gái của mình, ánh mắt như cảnh cáo bọn họ không được học theo Trần Kim.

Sau khi Lưu Thời Sinh ly hôn, Giang Tử Quân mới chung sống với ông ta, tự nhận là không có lỗi với Trần Kim, nhưng hễ là về quê gặp phải, cả hai bên đều ngầm hiểu mà chẳng ai chào hỏi ai.

Hai vợ chồng bọn họ đều là giáo viên dạy ở trường đại học, thu thập thông thường cũng không quá tệ, nhưng muốn nâng cao mức sống hơn thì khá khó khăn. Nhà mẹ của bà ta cũng không mấy khá giả, tiền thuê nhà thu được của bố mẹ chồng cũng không nhiều hơn nhà bọn họ là bao, vậy nên bọn họ cũng không có quá nhiều sự ủng hộ. Nhưng bây giờ trong thôn đang có tin tức sắp giải toả, bốn căn nhà cũ cho thuê ở quê này, thêm cả ruộng đồng ở trong thôn, cộng lại hẳn là có thể nhận được cả triệu tệ. Không cần nhiều, chỉ cần chia cho bọn họ hai, ba trăm nghìn tệ thôi là đã đủ để gia đình nhỏ bọn họ đổi sang một căn nhà lớn rồi.

Thành phố Phủ Châu là tỉnh lị thuộc tỉnh Nam, giá nhà ở trung tâm thành phố tăng theo từng năm. Nhờ vào sự thuận lợi của thời đại, bọn họ mới mua được một căn nhà rộng bốn mươi mét vuông.

Hiện giờ tất cả mọi người đều có xu hướng đưa con ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, nếu như được chia phần nhiều của tiền giải tỏa, bọn họ cũng có dự định đưa con cái đi du học.

Ông lão Lưu hỏi Trần Kim tốt nghiệp rồi, đi làm việc thì được phân đến cơ quan nào, Trần Kim nói rằng vẫn chưa biết.

"Vậy con phải suy nghĩ thật kỹ, kết nối với các giảng viên và lãnh đạo của trường học, có thể làm việc tại cơ quan nào tốt thì cứ làm tại đó. Căn nhà của con ở thôn Kiều Đông kia, tìm lấy người mà giúp trông coi thu tiền, như vậy vẫn còn chút thu nhập, đủ để con chi tiêu." Ông lão Lưu còn vui tươi hớn hở, nói: "Nếu như con được phân đến một cơ quan tốt, ông nội sẽ mua nhà ở trung tâm thành phố cho con."

Ông lão Lưu vừa mới nói vậy, mấy người vừa nãy liếc mắt không hài lòng với Trần Kim lập tức không nhịn được mà phải lên tiếng, mất hứng nói: "Lẽ nào bọn con không được làm ở cơ quan tốt thì ông nội không mua nhà ở trong thành phố cho bọn con sao?"

Tâm trạng của ông lão Lưu rất vui vẻ, vung tay lên: "Mua, mua hết."

Ba người anh chị họ của nhà cô họ cười vui vẻ đến nỗi híp cả mắt, còn đám con cháu bên nhà chú bác thì lại không hài lòng lắm: Vì sao lại chia cả cho đám anh chị họ bên nhà cô chứ, lại còn cả Trần Kim nữa, đều chẳng mang họ Lưu, thường gọi nó còn không đến, bây giờ có chuyện tốt là sán lại gần bố cô.

Nhưng dù bọn họ có bất mãn thì cũng chẳng có ích gì. Đừng nhìn thấy Trần Kim vừa mới ra đời chưa được bao lâu, bố mẹ cô đã ly hôn, cô cũng được mang đến thôn Kiều Đông, quan hệ với người trong nhà cũng khá lãnh đạm. Nhưng ai bảo Trần Kim lại học giỏi cơ chứ, cả nhà họ Lưu chỉ có mỗi mình cô học trường đại học tốt nhất, ông lão Lưu cảm thấy cô rất có chí tiến thủ, sau này có thể được phân đến cơ quan lớn, có tiền đồ.

Cho dù hiện giờ cũng có vài trường hợp tốt nghiệp đại học rồi nhưng vẫn chưa tìm được một công việc tốt, nhưng những người thế hệ trước luôn là như vậy, cảm thấy người có học hơn người khác một bậc.

Mọi người nhìn Trần Kim, lại nghĩ đến hai đứa con kia của Lưu Thời Sênh và Giang Tử Quân, con gái học tại Đại học Sư phạm, con trai học Đại học Y, trước mắt đều đã học xong năm nhất đại học, ai mà biết ông cụ sẽ phân chia bất công cho nhà họ hay không?

Trong phòng khách rộng rãi, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, chỉ có Trần Kim là thản nhiên, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Không bao lâu sau, có người ở trong thôn đến thông báo tới từ đường ăn cơm. Đi từ đầu thôn đến, đã có mấy nhà đi cùng.

Trần Kim hòa lẫn trong đám người, nghe thấy tin tức liên quan đến việc giải tỏa.

"Lần này là giải tỏa thật sao?"

"Tôi thấy tám mươi phần trăm là thật rồi, cô không thấy cuối tuần này có mấy nhóm người dạo quanh đây sao, đó là để mở cơ quan xe buýt đó."

"Phía Đông bên kia cũng có người mang theo đồ để đo đạc đó, chắc chắn không sai đâu."

"Thông tin này chưa xác nhận một ngày, thì tôi vẫn còn bồi hồi một ngày luôn đó."

"Bồi hồi cái gì? Lại là chuyện đối tượng của Bảo Nguyên nhà cô đó à? Cho dù không có giải tỏa thì bây giờ nhà cô cũng thu được khối tiền thuê nhà đấy thôi, tôi thấy ấy à, con gái nhà người ta cũng gớm phết đấy."

"Ôi trời ơi phủi phui cái mồm, cái gì mà dù không giải tỏa chứ? Chắc chắn phải giải tỏa! Lát nữa tôi phải thắp thêm vài nén hương cho tổ tiên. Việc này ấy à, phải thuận lợi mới được!"

"Đúng đúng đúng, tôi nói sai rồi, phủi phui cái mồm, tổ tông phù hộ, nhất định phải giải tỏa đó."