"Ông nội, sữa này." Trần Kim vừa mới vào nhà đã gọi ầm lên, về phần mấy người họ hàng khác ở trong phòng khách, cô chỉ gật đầu rồi lướt qua. Ông nội cô có bốn người con trai, ba người con gái, chỉ riêng họ hàng mà mấy người con này mang về tham gia cỗ chạp, chưa nói đến cô dì chú bác thì có cả đống anh chị em họ, có khá nhiều người còn chưa thành gia lập thất, một năm không gặp đến một hai lần, cô còn chẳng phân biệt được ai với ai.
Về phần bốn người nhà bố cô đang ngồi trên ghế sô pha kia, cô lại càng lười đếm xỉa đến.
Còn có người hỏi sao cô lại đi tay không đến, cô chẳng thèm trả lời mà hỏi lại: "Mấy người đã đi làm ở nhà cô kia đã mua được đồ gì tốt chưa? Lấy ra cho mọi người xem chút đi nào."
Cô còn chưa đi làm đâu, bình thường cũng chẳng dùng đến tiền của nhà họ Lưu bọn họ, vì sao lại phải hiếu kính quà cáp cho họ. Cô đến đây đã là nể mặt lắm rồi, mua cái quần què.
Cái thái độ "không coi ai ra gì" này của cô cũng nổi tiếng trong đám họ hàng nhà họ Lưu. Nhưng mọi người coi như vẫn biết điều, biết rằng cô không ưa bọn họ nên cũng chẳng buồn thân cận.
Nhưng lần này thì khác. Sáng nay trong thôn mở đại hội, trưởng thôn có ý muốn kêu mọi người dọn dẹp vệ sinh thôn trong khoảng thời gian này cho sạch sẽ, còn nhắc đến thành phố thật sự sắp xây dựng vườn công nghiệp.
Mặc dù vẫn chưa có thông tin chính thức, nhưng lúc này tất cả mọi người đều trở nên hừng hực khí thế. Ai nấy cũng nghĩ, nếu như giải tỏa thì nhà mình sẽ có được bao nhiêu tiền.
Về phần nên tranh thủ thời gian nào để xây nhà sao? Rất ít người nghĩ đến, bốn năm trước, tin tức chính phủ muốn xây dựng vườn công nghiệp tại thôn Kiều Tây đã bắt đầu truyền đi. Trong bốn năm, những nhà có thể xây thì đều đã xây gần hết cả rồi, còn những nhà không xây, thì là do không có tiền, thực sự không thể xây xong hết.
Chẳng phải sao, đám họ hàng đến sớm để nghe nội dung của đại hội kia còn chưa cầm tiền đến tay thì đã nghĩ đến chuyện đề phòng Trần Kim đến đòi tiền ông cụ rồi.
"Trần Kim, ông nội đã nói kêu em dời hộ khẩu đi rồi, thừa lúc bây giờ vẫn chưa quy định chặt chẽ về việc dời hộ khẩu, em nên tranh thủ mà làm đi. Sau này còn được chia thêm chút phí đầu người đó."
Trần Kim liếc nhìn người đang nói chuyện, thoạt nhìn không quen mấy, có vẻ như là anh họ của nhà bác bên nội.
Cô biết rõ, nhà cửa và đất đai của gia đình này đều ở trong tay của ông bà nội cô, chưa nói đến ba gia đình của một người cô, hai người chú, cộng thêm bố cô nữa là bốn nhà. Bốn gia đình cộng lại thì có không ít người, ba người cô chú của cô cũng đều đã có cháu trai và cháu trai. Đừng có thấy vẻ anh em thân thiết hiện giờ của bọn họ, nếu như thật sự giải tỏa, những người này khéo có khi còn làm ầm cả lên.
Có khả năng bố cô và mẹ kế cũng sẽ không thèm đóng kịch nữa mà tham gia tranh giành, nhưng chắc chắn không vui vẻ gì.
"Em sợ nếu như em thật sự về đây, khéo sau này anh phải khóc vì lại có thêm một người cùng tranh giành tài sản đó."
Trần Kim vừa mới nói xong, nụ cười trên mặt của mấy người bậc cha chú lập tức nhạt đi mấy phần.
Bọn họ vui vẻ thấy giải tỏa là sẽ lấy được tiền, nhưng số tiền này đâu có nhiều nhặn gì lắm, nếu như chia cho nhiều người, vậy thì chẳng phải khi chia đến tay mình sẽ ít đi nhiều sao?
Nhìn xem, bốn ngôi nhà cao năm tầng của gia đình mình, thật ra còn chẳng bằng những gia đình chỉ có một nhà nhưng ít người. Hơn nữa, trong lòng những người này cũng có suy tính:
Khi xây nhà, tôi bỏ tiền và bỏ công sức, hoặc tôi là con cháu trưởng họ, tôi nên được chia nhiều hơn.
Tôi đóng góp cho gia đình nhiều nhất, kiểu gì tôi cũng phải được nhiều hơn bọn họ chứ nhỉ?
Hàng ngày tôi chăm bố mẹ ở nhà nhiều nhất, hẳn là phải chia cho chúng tôi phần nhiều hơn.
Gia đình có bốn ngôi nhà, chia cho bốn anh em là vừa đẹp.
Những người này đều không hề nói ra suy nghĩ trong lòng mình, nhưng Trần Kim chỉ cần nhìn vẻ mặt của bọn họ thôi là đã biết sau này sẽ không thiếu cảnh tượng náo nhiệt rồi.
Lúc này, cuối cùng ông lão Lưu cũng lên tiếng, bĩu môi nhìn đám con cháu của mình, trầm giọng nói: "Khi tiền giải tỏa đến tay, những người nên có phần thì đều sẽ có phần tương ứng." Rồi lại liếc nhìn Trần Kim đang ngồi trên băng ghế nhỏ, bóc hộp bánh bích quy: "Chỉ cần là con cháu của nhà họ Lưu ta, đều sẽ không thiếu."
"Tiểu Kim cũng vậy."
Trần Kim vui vẻ, giả vờ không hiểu câu nói cố tình nhấn mạnh "chỉ cần là con cháu của nhà họ Lưu" kia của ông cụ, cười hì hì đáp lại: "Vậy con cảm ơn ông trước nha."
Dáng vẻ không hề khách khí này của cô rước lấy hàng bao nhiêu ánh nhìn khinh thường. Nhưng Trần Kim là ai cơ chứ, chẳng hề quan tâm, tự nhiên mà ăn bánh bích quy, lại còn nhờ bà Lưu lấy nước uống. Chẳng giống với đám con cháu hiếu thuận khác kia, bọn họ thi nhau đem đồ ăn đến trước mặt bà Trần, cô thì lại là chờ bà Lưu đưa đến tận mặt cho cô.