Sau ba ngày liên tiếp làm bài kiểm tra, cuối cùng cô cũng hoàn thành và đặt dấu chấm phẩy cho chương trình đại học bốn năm của mình.
Lâm Hân Nhiên thi xong thì cùng cô đi về ký túc xá: “Chiều nay mình phải đến nhà dì dự tiệc cưới không thể về cùng cậu được.”
“Không sao, tớ tự về được.”
Trước kia gia đình Lâm Hân Nhiên ở ngoại ô nên hai người bọn họ thường xuyên về cùng nhau. Nhưng đầu năm thứ hai, do công việc kinh doanh của gia đình Lâm Hân Nhiên phất lên nên họ chuyển đến thành phố. Vì vậy hai người chỉ có thể đi cùng nhau đoạn đường ngắn.
“Cậu thực sự quyết định từ bỏ tư cách nghiên cứu sinh sao?”
Sau đại học có bốn suất nghiên cứu sinh được chọn dựa theo thành tích, Trần Kim chắc chắn có tên trong danh sách. Việc cô từ bỏ chỉ nói với gia đình, Lê Hành Nhất và Lâm Hân Nhiên. Nếu cô từ bỏ, Lâm Hân Nhiên vừa hay có thể thế chỗ.
Trần Kim khẳng định gật đầu, cô nghiêm túc nói: “Tớ không có ý định học tiếp nhưng muốn ở lại trường làm cố vấn.”
Lâm Hân Nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì cô muốn học tiếp. Nếu Trần Kim quyết định từ bỏ thì cô sẽ giành được suất nghiên cứu sinh dễ dàng hơn nhiều, sau đó học lên thạc sĩ.
“Thành tích của cậu tốt, xin làm cố vấn không khó. Chẳng phải giáo sư Tống cũng nói nếu sinh viên hứng thú thì có thể cân nhắc ở lại trường làm cố vấn sao.”
Trần Kim thở dài: “Bạn gái bây giờ của Lê Hành Nhất có cậu là phó giám đốc bệnh viện.” Đây là những gì cô vô tình nghe được khi chia tay.
Tên khốn nạn này, đã nɠɵạı ŧìиɧ còn gây khó dễ công việc sau khi ra trường của cô. Những cái tát lúc đó quá nhẹ rồi.
“Vậy cậu có muốn thực tập ở công ty nào đó trong kỳ nghỉ hè không? Hay là đến công ty của bố mình, có điều công ty hơi nhỏ chút.”
“Kỳ nghỉ này tớ không có thời gian để thực tập.” Trần Kim giải thích: “Năm ngoái chú xúi giục mẹ mình xây tòa nhà ba tầng, bây giờ trong nhà vẫn còn trống trải, chưa có đồ đạc gì cả. Hơn nữa cây trái ngoài đồng cũng cần tớ về chăm sóc.”
Nói những điều này đầu cô liền đau.
Nhà cô ở thôn Kiều Đông, ngay dưới ngoại ô Nam Thành, bên cạnh là thôn Kiều Tây. Gần thôn Kiều Tây có mấy nhà máy nên các gia đình ở đây đều xây nhà cao tầng để cho thuê trọ. Tất nhiên không phải những tòa nhà cao tầng ở đây đều được xây nhằm mục đích này. Bởi lâu nay vẫn có t́in đồn thôn Kiều Tây sẽ bị dỡ bỏ, vậy cố sức xây nhà để làm gì?
Thôn Kiều Đông, nơi gia đình Trần Kim sinh sống cũng cung cấp dịch vụ cho thuê trọ. Có điều vì khoảng cách xa hơn nên giá thuê thấp hơn một phần ba, thậm chí một nửa so với giá trọ ở thôn Kiều Tây.
Vốn dĩ nhà bố cô ở thôn Kiều Tây, chẳng qua bố với mẹ đã ly hôn từ hai mươi năm trước rồi dọn tới thành phố. Lúc đó mẹ đã mang cô về nhà ngoại ở thôn Kiều Đông.
Bắt đầu từ năm 1987, nhà cô bắt đầu xây nhà. Đến đầu năm 1992, gia đình cô đã xây được hai tòa nhà ba tầng. Đến tháng ba năm ngoái, chú cô là chủ công ty xây dựng đã động viên mẹ cô xây thêm nhà. Lúc đó mẹ cô nghĩ xây xong cho thuê cũng được nên bà xây cả 2 tòa nhà.
Thực ra gia đình cô cũng khá giả, mẹ cô dùng t̀iền cho thuê nhà xây một căn phòng ở sân trước rồi mở cửa hàng nhỏ, lại trồng mười mẫu cây ăn quả, thuê người về chăm sóc. Tính cả thu nhập linh tinh cũng kiếm được năm mươi, sáu mươi vạn một năm. Mặc dù phải bỏ ra phần lớn số tiền tiết kiệm được trong vài năm để xây nhà nhưng vẫn có thể kiếm lại nhanh chóng.
Có điều không may mẹ cô đột ngột lâm bệnh và qua đời cuối năm ngoái. Và rồi cô là người duy nhất còn lại trong gia đình.
Trước khi khai giảng học kỳ này, Trần Kim có ý định đem bán vườn trái cây nhưng bị chú ngăn lại, thậm chí còn nhờ cô đi tìm thuê người trồng đào ở bãi đất trống trong nhà. Ngay cả quầy nhỏ bán hàng cũng không cho cô bán mà bảo cô tìm người hỗ trợ trông coi.
Lâm Hân Nhiên nhịn không được mà đồng tình: Sao lại có người chú như vậy nhỉ?