Trong tiếng nước sôi ùng ục, Phó Sầm cũng trở nên lo lắng như kiến trên chảo nóng, cậu biết mình nêm nếm dở tệ đến mức nào.
Bất chợt một ý tưởng lóe lên, Phó Sầm mở tủ lạnh lấy gói mì ăn liền mới mua trên mạng hôm nay, xé gói gia vị trong cốc mì ăn liền cho vào chiếc bát sứ thanh hoa giá trị hàng chục triệu, đổ nước sôi rồi vớt mì ra, Phó Sầm hài lòng nhìn tác phẩm của mình.
Rất hoàn hảo!
Ngửi thấy mùi thơm thôi đã thấy ngon rồi.
Bưng tô mì đi được nửa đường, ý tưởng lại lóe lên, Phó Sầm quay lại tủ, lấy một ít rau mùi từ tủ lạnh, rửa sạch rồi cắt nhỏ rắc lên mì.
Càng hoàn hảo hơn!
Đặt tô mì lên bàn dài bằng đá cẩm thạch sang trọng, Phó Sầm ngồi ở đầu bàn xa Thẩm Ngô Phong nhất, hồi hộp chờ Thẩm Ngô Phong động đũa, Thẩm Ngô Phong liếc nhìn cậu một cái, cầm đũa bạc nếm thử một miếng.
Ngay sau đó mắt anh sáng lên, lại ăn thêm một miếng nữa.
Không ngờ mì mà vị phu nhân hợp đồng này nấu lại ngon như vậy, mùi cũng rất thơm, nghĩ vậy, hắn vô thức ăn hết cả bát mì, đặt đũa xuống, lấy khăn giấy chậm nhẹ khóe miệng, Thẩm Ngô Phong hiếm khi khen ngợi: "Không tồi."
Phải biết rằng từ miệng tổng tài mà thốt ra từ "không tồi" nghĩa là tuyệt vời.
Từ trước đến nay chưa từng ăn mì ăn liền, tổng tài đã có hiểu lầm sâu sắc về Phó Sầm, gương mặt tuấn tú của Phó Sầm ửng hồng, chấp nhận lời khen này.
"Vậy em đi ngủ đây." Hoàn thành nhiệm vụ Phó Sầm chỉ muốn chạy, ở cùng Thẩm Ngô Phong khiến cậu cảm thấy áp lực.
Chưa kịp để Thẩm Ngô Phong trả lời, Phó Sầm đã biến mất không dấu vết với tốc độ chạy ngắn hồi tiểu học.
Ngỡ rằng Phó Sầm muốn dựa vào “nắm giữ dạ dày của anh tức là nắm giữ con người anh” Thẩm Ngô Phong: “……”
-
Thẩm Tư Cố là một đứa trẻ ngoan ngoãn, luôn tuân thủ quy tắc phải đi ngủ trước 9 giờ mà cha kế đã đặt ra, trước đây cậu còn giả vờ ngủ, đợi cha kế ngủ rồi mới dậy chơi.
Nhưng bây giờ cậu sợ cha kế lại trở nên như trước, nên ngoan ngoãn hơn, dù cha kế vẫn đang xem phim hoạt hình trẻ con bên dưới, cậu cũng sớm dưới sự giúp đỡ của chị giúp việc tắm rửa xong, thơm tho nằm vào chăn.
Ngủ mơ màng, cảm nhận được đèn ấm trong phòng bật sáng, Thẩm Tư Cố không mở mắt, xoay người ôm chặt búp bê tiếp tục ngủ, rồi cảm thấy mặt ướŧ áŧ, nghe thấy tiếng “chụt” trong trẻo vang lên.
Sau đó đôi má bụ bẫm còn bị véo một cái, bị làm phiền khi ngủ, cậu nhóc nhíu mày, một lúc sau đèn ấm mới tắt và cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Trong ánh sáng mờ của đèn ngủ, Thẩm Tư Cố mở mắt, bàn tay nhỏ nhắn chạm vào nơi vừa bị hôn với vẻ băn khoăn.
Cha dượng muốn đánh thức mình để phạt vào phòng tối sao?
Cậu nhóc dùng chăn nhỏ cuộn quanh mình, nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại dấy lên những gợn sóng nhỏ, cảm giác bị hôn lên má dường như rất hạnh phúc.
Nếu là thật thì tốt biết mấy.
Về phần những suy nghĩ trong lòng Thẩm Tư Cố, Phó Sầm không thể đoán được. Sau khi trở về phòng, cậu lập tức khóa cửa lại, thậm chí muốn treo một tấm biển "Xin đừng làm phiền" trước cửa để phòng trường hợp tổng tài thiếu ý tứ mà tìm mình.
Ở trong không gian riêng tư, Phó Sầm mới cảm thấy an toàn hơn rất nhiều, lúc này mới nhận ra vị luật sư toàn năng đã chấp nhận lời mời kết bạn và còn nhắn tin chào hỏi trước.
Ảnh đại diện của đối phương là một bức ảnh chuyên nghiệp, nền đen, mặc bộ vest nghiêm chỉnh.
Áp lực xã hội giảm đi đáng kể, với hình ảnh đại diện như vậy, người sợ xã hội như Phó Sầm không cảm thấy lo lắng khi phải đối diện với một "người" mà cảm giác như đang trò chuyện với một robot.
Phó Sầm kể lại tình hình hiện tại mà mình gặp phải một cách chi tiết, nghĩ rằng vào giờ này đối phương chưa thể trả lời ngay, lập tức lấy bảng vẽ kỹ thuật số lên, định vẽ vài bức đăng lên Weibo để tích lũy thêm người theo dõi, thuận tiện cho việc nhận đơn sau này.
Thói quen sinh hoạt của Phó Sầm luôn không đều đặn, đây là thói quen được hình thành từ những ngày tự ở nhà một mình, vẽ mệt thì ngủ, ngủ dậy thì tiếp tục vẽ.