Hôn Nhân Của Tôi Cũng Chỉ Là Một Đạo Thánh Chỉ

Chương 4

Dỗ dành.

Biết nguyên do.

Chàng nhìn về phía ta.

Lần này chàng nhận ra ta.

Hai chúng ta điều khá cứng đỡ người.

Ta phản ứng lại trước.

Cùng ma ma bên cạnh rời đi.

Chàng chắc tưởng ta là khách hàng của cửa tiệm.

Sau khi ta rời đi.

Chàng ôm bé gái tìm đến tiểu nhị của cửa tiệm hỏi muốn mua bánh.



Ta biết sao ta lại thấy mắt của bé gái quen rồi.

Vì nó giống mắt của nàng.

Vị nương nương cao cao tại thượng.

Luôn có chút thương hại, có chút đắc ý nhìn ta từ trên cao mỗi lần ta vào hoàng cung tham gia tiệc.



Sau ngày đó ta không tới cửa tiệm nữa.

Tâm trạng cũng rất tệ.

Sao không tệ được.

Ma ma cùng tỳ nữ bên người ta rất lo lắng.

Họ cũng không khuyên ta tới tiệm.

Mà kể cho ta nhiều câu chuyện.

Gần đây nhất là khuyên ta ra ngoài chơi.

Vì sắp tới là tết nguyên tiêu.

Tết nguyên tiêu mọi năm của ta rất vội.

Phải lo trang hoàng phủ cùng với tổ chức các bữa tiệc.

Cúng gia tiên, quà cáp cho họ hàng.

Và cả tiệc trong cung.



Không cưỡng được sự nài nỉ của ma ma.

Ta để nha hoàn giúp sửa soạn.

Mang lên mạn che mặt đi ra ngoài.

Khác với các bữa tiệc gặp mặt xã giao của quan lại.

Ngoài đường lớn người dân có rất nhiều hoạt động vui chơi.

Mà không chỉ là ngắm hoa, thưởng nguyệt.

Đàn hát xướng ca.

Chỉ là đi không được bao lâu.

Ta đã bị tách ra với ma ma và tỳ nữ.

“Ma ma, Tiểu Hi.”

Ta vừa quay lại những nơi đã đi qua vừa cố sức gọi lớn.

Nhưng không ai đáp lại ta.

Đột nhiên sau gãy ta bị ai đó đánh thật mạnh.

Mạnh đến nỗi ta đã ngất đi.

Trên gãy ở đàng sau ta sợ là đã nổi lên cục u lớn và đỏ.



Khi ta tỉnh lại đã ở trong một căn phòng.

Bố trí này ta quen thuộc, ở bố trí của phòng ở tướng quân phủ.

Chỉ là từ sau khi cưới hoàng hậu, chàng đã chuyển vào cung.

Nơi này ngoài người hầu thì chẳng còn ai.

Ruột cuộc thì người đưa ta đến đây để làm gì?

Ta vừa xoa xoa gãy vừa đứng dậy.

Ta còn chưa hết choáng váng đâu.

Cửa phòng từ bên ngoài đã bị người đẩy cửa vào.

Ta bất ngờ nhìn người trước mắt.

Ta nghĩ đến có rất nhiều người có thể bắt và đưa ta đến đây.

Chỉ là không bao giờ lại nghĩ đến là người trước mắt này.

“Hoàng Hậu nương nương?”

Đúng vậy là nàng, hiện đang là phu nhân của chàng.

Ta thật sự không rõ nàng làm như vậy để làm gì.

Nàng cũng không hề trả lời ta, như kiểu nàng tới đây để xem một cái rồi rời đi vậy.