Tiểu Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Của Điên Phê Bệnh Kiều

Chương 3: An toàn

Tác giả: 𝕊𝕒𝕞𝕖̂𝕓𝕝

_____________

Không biết Tiêu Nghiêm Kiệt thất thần bao lâu đến khi Diệp Đình gọi mấy lần hắn mới hoàn hồn:

"A Kiệt ơi, chiều nay em muốn đi chơi Đình Đình muốn mua con gấu bông lần trước có được không ạ?"

"Được, chiều xong việc tôi sẽ chở em đi nhé? Giờ thì đi ngủ trước đã được không?"

"Được ạ, A Kiệt hứa nhé chiều chở Đình Đình đi chơi!" Diệp Đình vui vẻ đáp.

"Ừm."

Sau đó Tiêu Nghiêm Kiệt đứng lên ôm Diệp Đình vào lòng, bé cũng ngoan ngoãn thuận theo ôm cổ hắn tựa đầu nhỏ vào đôi vai rộng của Tiêu Nghiêm Kiệt, đôi mắt lim dim sắp ngủ để mặc Tiêu Nghiêm Kiệt bế vào thang máy bấm nút lên tầng 3.

"Ting" một tiếng cửa thang máy mở ra Tiêu Nghiêm Kiệt ôm Diệp Đình vào phòng ngủ, bước đi của Tiêu Nghiêm Kiệt rất ổn định vững chãi nhịp nhàng làm Diệp Đình muốn ngủ quên trên vai hắn luôn nhưng bé vẫn cố không để bản thân ngủ. Tới trước cửa phòng Tiêu Nghiêm Kiệt quét vân tay cửa phòng cũng từ từ mở ra sau đó Tiêu Nghiêm Kiệt ôm bé bước vào phòng thứ đầu tiên đập vào mắt là khung cảnh ấm áp của căn phòng thứ mà vốn dĩ không thể xuất hiện trong phòng Tiêu Nghiêm Kiệt không chỉ vậy xung quanh căn phòng toàn bộ đều được lót thảm nhung mềm mại cách bày trí căn phòng gọn gàng tinh nghịch sôi động tràn đầy sức sống hiển nhiên là theo phong cách và sở thích của Diệp Đình.

Tiêu nghiêm Kiệt bế bé tới bên giường thả xuống sau đó đắp chăn cho bé, nằm xuống chiếc giường mềm mại Diệp Đình thoải mái thả lỏng cả người đôi mắt mơ màng sắp ngủ nhưng vẫn dang tay ra phía trước ý muốn Tiêu Nghiêm Kiệt ôm. Tiêu Mghiêm Kiệt thấy vậy liền phì cười trước hành động dễ thương này hắn cũng nằm xuống bên cạnh ôm Diệp Đình kéo vào trong lòng mình, đấy dường như đã trở thành một thói quen quá đỗi quen thuộc. Giờ cậu mới an tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Qua một hồi lâu nghe được tiếng hít thở đều đặn của người trong lòng Tiêu Nghiêm Kiệt mới nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên trán cậu lẳng lặng nhìn cậu an ổn ngủ như vậy hắn lại không khỏi nhớ tới lúc cậu mới ở đây.

Quần áo Diệp Đình do bỏ chạy làm bị bẩn tay chân cũng có vài chỗ xước xác nhẹ nhưng làn da cậu rất trắng nên nhìn phi thường chói mắt. Khi nghe xong chút thông tin mà người của hắn điều tra ra thêm từ miệng của 2 gã kia, Tiêu Nghiêm Kiệt đã phân phó người hầu đem hộp sơ cứu lên băng bó cho cậu nhưng dường như cậu vẫn còn sợ nên không lại gần người hầu kia thấy vậy Tiêu Nghiêm Kiệt cùng đành phân phó cho người đi xuống còn mình thì đi tới bên cạnh giường:

"Lại đây."

Diệp Đình nghe vậy mới chậm rãi tới gần dù có hơi lo sợ một chút chính Diệp Đình cũng không biết tại sao khi gặp Tiêu Mghiêm Kiệt người trước mắt này em lại cảm thấy rất an toàn em muốn được gần người này hơn, không biết tại sao em lại cảm thấy chắc chắn hắn sẽ không làm hại em.

Tiêu Nghiêm Kiệt thấy cậu ngoan ngoãn lại gần như vậy trong lòng hắn lại có một cỗ cảm xúc hài lòng lạ thường, hắn cầm lấy tay cậu rồi mở hộp sơ cứu ra rồi băng bó dù sao thì chỉ bị xước xác nhẹ nên rất nhanh đã chuyển xuống dưới chân.

"Xong rồi" Nói rồi thu dọn để hộp sơ cứu lên cạnh bàn rồi quay qua nhìn Diệp Đình.

"Chắc em cũng đói rồi phải không?"

Diệp Đình mím môi lúc lâu mới gật gật đầu Tiêu Nghiêm Kiệt mỉm cười nắm lấy tay Diệp Đình dắt cậu tới nhà ăn, Tiêu Nghiêm Kiệt đã phân phó người hầu chuẩn bị thức ăn từ trước nên khi tới thì đồ ăn đã được chuẩn bị xong để Diệp đình ngồi xuống ghế Tiêu Nghiêm Kiệt gắp thức ăn bỏ vào chén cho cậu:

"Ăn đi"

Cậu ngoan ngoãn ăn đồ ăn hắn gắp, xung quanh rất yên tĩnh chỉ có 2 người toàn bộ người hầu lẫn quản gia đều đã cho lui hết xuống vì hắn không thích có nhiều người bên cạnh nên khi làm xong việc bọn họ đều sẽ tự động lui xuống khi cần sẽ gọi sau.

Cậu an tĩnh ngồi đó Tiêu Nghiêm Kiệt gắp cho cái gì thì ăn cái đó ngoan đến không chịu Tiêu Nghiêm Kiệt tưởng, hắn không biết Diệp Đình đã phải chịu những gì mới khiến cậu trở nên như vậy, và cứ thế cậu ở lại đây mọi người cũng vô cùng chào đón và nhiệt tình.

Trở về hiện tại nhìn người ngủ say trong lòng mình Tiêu Nghiêm Kiệt lại cảm thấy man mắn, may mắn ngày ấy đã gặp được cậu được chăm sóc yêu thương cậu, từ một cậu bé nhút nhát ít nói khép mình đã dần dần mở lòng trở thành một thiếu niên hoạt bát, vui tươi, hồn nhiên thích cười và vô cùng yêu đời. Tiêu Nghiêm Kiệt hôn lên trán cậu một cái rồi cũng nhắm mắt lại.

Ngay từ lần gặp đầu tiên không biết tại sao hắn lại có cảm giác khác lạ chưa từng có cậu là người đầu tiên hắn để ý quan tâm là người đầu tiên hắn đối xử dịu dàng có đôi khi hắn nghĩ có lẽ đây là tình yêu sét đánh trong truyền thuyết sao? Hắn cũng không biết nữa nhưng Tiêu Nghiêm Kiệt trong lòng lại chắc chắc cậu là người mà hắn muốn bảo vệ cả đời muốn cậu được vui vẻ sống trong an toàn không phải lo lắng gì hết chỉ cần cậu ở bên hắn là đủ rồi.

......

__________

Đôi lời tâm sự của tác giả: Xin chào mọi người lại Sa đây lời đầu tiên Sa xin cảm ơn tất cả mọi người vì đã yêu thích và ủng hộ truyện của Sa đặc biệt là 5 bạn: Kim Dung, Phụng Kim, namirin, Trang Vương và NhuY đã đề cử truyện đạt đến 110k ánh kim tuy không nhiều nhưng đây là dấu mốc đầu tiên trên con đường viết truyện của Sa và cũng như những bộ truyện khác chỉ trong vòng 1 tháng từ khi đăng tới giờ truyện tới giờ.

Sa rất vui vì mọi người đã thích truyện Sa hứa sẽ cố gắng đăng nhiều nhiều chap nhất có thể nếu bệnh lười không tới nha. Con bạn Sa cũng giục Sa đăng truyện lên cho nó đọc nữa mà viết bản thảo tới chap 4 rồi mà lười quá cứ để đó thôi. 🤣

Mấy bộ khác cũng lâu chưa đăng mọi người giục quá trời không biết có phải Deadline nữa không đây mấy nay cũng chăm chỉ gõ rồi đăng chap mới nè mọi người thích nhớ ủng hộ và đề cử cho Sa nhe❤

Lời nói cuối cùng chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha~(♥´∀`)/(∩•ω•∩)♬♡♡♡