Đầu tiên, Trúc Y rút ra hai sợi dây mây, đặt đầu hai sợi dây thẳng hàng với nhau rồi dùng ngón tay uốn một vòng ở hai đầu, đan chéo rồi thắt một cái nút chắc chắn.
Xong cô đưa tay ra ước lượng sơ qua kích thước ô lưới, thắt một nút ở giữa cho đến khi hai sợi dây mây được đan một cách hoàn hảo.
Trúc Y lại gom tất cả các sợi dây mây lại, một lần nữa thêm vào các nút lưới đã thắt trước đó.
Sau khi dùng hơn hai mươi sợi dây mây, Trúc Y dừng lại. Cô trải tấm lưới đã đan xong xuống đất, nắm bốn góc lưới lên.
Để bắt được cá, lưới không thể nổi lềnh phềnh trên mặt nước. Trúc Y buộc phải cột vài viên đá vào lưới để nó chìm hẳn xuống. Cô lấy thêm bốn sợi dây khác, buộc vào bốn góc của lưới để tạo thành cái tay cầm kéo lên, xong buộc một đầu vào cây sào dài.
Chiếc lưới gần như đã hoàn thiện. Trúc Y đứng dậy, vươn vai một cái rồi đi qua xem bọn trẻ đã đan được giỏ tre tới đâu rồi.
Hẩu hết các giỏ tre đều đã gần đan xong, trong đó Kiến Vulà người làm nhanh nhất, hắn đã hoàn thành xong một chiếc và đã tới bước làm dây đeo của giỏ.
Trúc Y mỉm cười, gật gù đầy hài lòng, cảm giác tự hào trào dâng.v
Xong cô quay người định ngồi xuống thì thấy giỏ tre của một đứa trẻ khác.
"Hửm?"
Trúc Y khịt mũi, dừng động tác của mình mà nhìn chằm chằm đứa trẻ đó. Cảnh tượng này không khỏi khiến cô giật mình.
Đứa bé này tên là Vô Mặc.
Giống như cái tên của nó, không màu, bộ lông của Vô Mặc có màu nhạt khác biệt. Không giống như những người khác là màu đen tuyền, phần lông tối màu trên người Vô Mặc lại có sắc xám nhạt.
Vô Mặc cũng là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong tộc, nay mới vừa tròn bốn tuổi.
Khác với các loài động vật hoang dã khác, tuổi thọ của thú nhân tương đối cao. Và tuổi thọ của mỗi tộc cũng không giống nhau.
Ví dụ như rùa có thể sống tới ba trăm tuổi, là tộc thôi nhất, các chủng tộc khác phần lớn thọ khoảng một trăm năm mươi năm tuổi.
Kỷ lục tuổi cao nhất của tộc gấu trúc tới nay là một trăm ba mươi, trưởng thành ở độ hai mươi lăm. Trúc Y hiện tại mười ba tuổi, cũng là người lớn tuổi nhất trong kứa. Trước khi có ký ức của kiếp trước, cô thường đóng vai người chị cả dẫn bọn nhỏ đi chơi.
Trúc Y quay đầu nhìn Vô Mặc. Vì chiều cao hạn chế, đáy giỏ tre của Vô Mặc rất to, nhưng phần trên lại thấp tẹt. Từ góc nhìn của cô, cái giỏ nhỏ đó... Không thể coi là giỏ trẻ được. Nếu so với cái của những đứa trẻ khác, thì thứ đó giống cái sàng hơn.
Bên trong cái sàng tròn đó là chú gấu con lông xám trắng đang cuộn tròn say giấc. Hoá ra khi Vô Mặc chuẩn bị hoàn thành chiếc giỏ đã cảm thấy buồn ngủ, cậu biến về dạng thú, nằm vào trong giỏ, thϊếp đi.
Trúc Y nhẹ nhàng tiến tới cái sàng của Vô Mặc, cẩn thận sửa lại mép sàng cho gọn gàng.
Vô Mặc không hề hay biết, cậu vẫn say ngủ, đôi tai nhỏ màu xán đen hơi co lại, thỉnh thoảng lại mυ'ŧ môi, không biết đang mơ thấy gì ngon.
Sau khi nhìn cẩn thận và chắc chắn không có vấn đề gì khác, Trúc Y tới bên cạnh Bạch Trúc, cô nhẹ nhàng kéo áo lông thú trên người Bạch Trúc, ra hiệu ông cúi xuống.
Bạch Trúc khom người, muốn nghe thử xem đứa nhỏ đầy ý tưởng này muốn gì.
Trúc Y chỉ vào chiếc lưới đánh cá trên mặt đất, hỏi:
"Tộc trưởng, con có thể xuống hồ dưới chân núi được không ạ? Con biết một cách có thể bắt được cá, không chắc có làm được không."
Bạch Trúc tính từ chối, nhưng nghĩ tới lượng thức ăn dự trữ sắp cạn đáy của tộc, ông lại do dự.
Thấy Bạch Trúc do dự, Trúc Y tranh thủ thuyết phục: "Tuyết đã ngừng rơi rồi, khi hóa hình thú con sẽ không bị lạnh đâu ạ. Hơn nữa, thức ăn dự trữ sắp hết, nếu bắt được cá, đội đi săn sẽ không cần phải vượt qua nhiều ngọn núi để săn mồi trong thời tiết có nguy cơ tuyết lở này."
Bạch Trúc suy tư, ông đi tới cửa hang ra hiệu cho Thanh vài câu, xong quay lại bên cạnh Trúc Y, dặn dò:
"Chúng ta sẽ đi cùng đội đi săn, con hãy nói rõ cách làm của mình, nếu có thể chúng ta sẽ thử."
Trúc Y vui vẻ gật đầu, cô ôm lưới đánh cá đi ra khỏi hang cùng Bạch Trúc.
"Chúng ta cần đυ.c hai lỗ trên mặt băng, mỗi lỗ lớn bằng cây sào này."
Trúc Y vừa nói vừa chỉ vào cây sào tre, "Sau đó thả lưới vào lỗ, dùng sào tre đẩy lưới sang lỗ bên kia. Vài người sẽ phải đứng ở lỗ bên kia hỗ trợ, khi thấy lưới đến thì kéo lên là được ạ. Lưới đánh cá sẽ kéo theo lũ cá lên."
Bạch Trúc thấy có lý, ông hóa thành gấu trúc để Trúc Y ngồi lên, dẫn theo một vài người trong tộc xuống chân núi.
Tới bờ hồ, Trúc Y đánh giá bốn phía. Khắp nơi bao trùm bởi tuyết trắng, bầu trời vẫn ảm đạm như cũ, thỉnh thoảng lại có gió thoảng qua quấn bông tuyết trên mặt đất bay lên.
Lớp băng trên mặt hồ có chút rắn chắc, nhóm người trong tộc bắt đầu làm theo cách của Trúc Y. Họ dùng móng vuốt cào sâu vào mặt băng, xong dùng đá đập để tạo hai lỗ lớn nhỏ khác nhau.
Chiếc lỗ lớn họ cố tình đυ.c khoét rất to, để tránh lát nữa lưới đánh cá bị mắc kẹt.
Sau khi hoàn thành cả hai lỗ, Trúc Y không vội thả lưới xuống luôn, cô lẳng lặng ngồi đợi. Cho đến khi trên mặt nước ẩn hiện bóng dáng của lũ cá cô mới chậm rãi thả xuống.
Bạch Trúc đẩy nhẹ cây sào tre về phía lỗ lớn bên kia, những người đứng đó chăm chú nhìn vào lỗ chờ đợi. Khi bóng của chiếc lưới xuất hiện, họ nhanh chóng nắm lấy cây sào và hợp lực kéo mạnh lưới đánh cá lên.
Cá trong hồ đều thiếu kỹ năng, bình thường gấu trúc cũng không tới đây bắt cá. Bọn chúng lại chưa từng gặp lưới, cả lũ ngây ngốc đâm đầu vào.
Khi lưới được kéo lên, nhóm gấu trúc liền cảm thấy có chút trầm trọng.
Đến tận khi lưới hoàn toàn được lôi ra khỏi lỗ, cảnh tượng trước mắt lập tức khiến ai nấy đều kinh ngạc.
Chiếc lưới nâu sẫm chứa đầy cá, những chiếc vảy sáng lấp lánh dưới ánh nắng và tuyết trắng, ánh sáng bạc trắng lập lòe.
Nguyên một lưới cá đầy ụ tràn ra trên mặt hồ. Chúng há mở miệng, mang cá đóng mở, cái đuôi đong đưa giãy giụa một cách vô ích.
Lũ cá từ trước tới nay vốn dĩ không có thiên địch, cơ thể béo mập, tùy tiện lấy ra một con cũng thấy to béo, ước chừng khoảng mười mấy cân.
Nhóm gấu trúc nhìn mặt hồ đầy cá, rơi vào tĩnh lặng, một lúc lâu sau vẫn không có ai nói năng gì. Trúc Y cũng rất vui, cô không ngờ tới đám cá này lại không có chút phòng bị gì, mới một lần đã thành công vớt ra nhiều con như vậy.
Bạch Trúc là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ông hắng giọng, tư thế mạnh mẽ của tộc trưởng:
"Mọi người còn ngây ra đó làm gì, mau tới dọn sạch đống cá đi. Chúng ta nhân lúc này hạ thêm mấy cái lưới nữa."
Dứt lời, ông lại đẩy Đại Hà bên cạnh, "Đại Hà, cậu tới hang động nhà bé Y gọi thêm người tới đây, nhân tiện bảo họ cầm theo giỏ tre nữa."
Đại Hà có chút không tình nguyện, khi thấy Bạch Trúc hứa hẹn lần sau sẽ để hắn kéo, hắn mới ngập ngùi chạy lại lên núi.
Khi cha mẹ Trúc Y chạy tới, vừa đúng lúc lưới thứ hai được kéo lên. Cá tràn đầy bên trong khiến cho mọi người đều sững sờ tại chỗ.
Một người còn không thể tin được mà hỏi: "Chỗ cá này... Đều là chúng ta bắt được sao?"
Bạch Trúc trừng mắt, "Đương nhiên đều là chúng ta bắt rồi, có thể làm được như vậy đều nhờ vào bé Y đưa ra ý tưởng."
Ánh mắt của mọi người sau lời ông nói đều chuyển hướng lên Trúc Y. Cô còn chút ngượng ngùng, đang định từ chối.
Phong đã nhào tới với đôi mắt tỏa sáng, bế cao Trúc Y vẫn còn trong dạng gấu trúc lên.
"Ha ha ha, không hổ là con gái của cha, có thể nghĩ ra cách hay như vậy!"
Trúc Y vội vàng đánh cái bốp lên cánh tay ông, "Cha mau đặt con xuống đi."
Những người khác cũng vây quanh Trúc Y, khen ngợi không ngớt.
Cho đến khi lưới thứ ba được kéo lên, cả tộc mới chuyển sự chú ý tới đám cá. Họ chạy tới vị trí thu lưới.
Trúc Y thở dài một hơi. Cô sửa sang lại bộ lông bị sờ đến rối loạn, bước bốn chân ngắn tũn về hướng thu lưới.
Đại Hà lúc này đã chiếm vị trí gần nhất, hắn đắc ý mà quơ đầu: "Tộc trưởng đã nói nếu tôi tới gọi các người, thì lưới thứ ba này tôi sẽ được thu."
Người trong tộc hâm mộ nhìn hắn, họ vây xung quanh chờ đợi lưới thứ ba được kéo lên.
Liên tục sáu, bảy lưới sau đó, giỏ tre của tống không còn đủ để đựng nữa. Trúc Y kêu Bạch Trúc ngừng đánh cá thêm, họ còn lưu luyến không rời.
"Hiện đã nhiều cá lắm rồi, giỏ cũng không đủ để đựng nữa. Sau này chúng ta còn có thể quay lại bắt thêm."
Người trong tộc cõng giỏ tre đầy cá đi về nơi cư trú. Trúc Y ngồi trên vai cha mình, nhìn một sọt cá, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu.
Lần này phải bắt được khoảng ba mươi giỏ, đủ để bộ tộc tiếp tục ăn no. Trên mặt ai cũng không che giấu được sự vui vẻ, đặc biệt Bạch Trúc là lộ rõ nhất. Sáng nay ông còn phát sầu vì việc thức ăn, Không ngờ tới chỉ cần nghe theo chỉ dẫn của Trúc Y, vấn đề có thể giải quyết nhanh như vậy.
Bạch Trúc lại một lần nữa quay đầu nhìn giỏ tre trên lưng mọi người, nụ cười trên mặt thêm rạng ngời.
Sau khi quay lại hang động, các nhà bắt đầu cùng nhau gϊếŧ cá, vứt hết nội tạng của chúng sang một bên.
Trúc Y ngẫm nghĩ, có quay trở lại hang của mình lấy quả chua cùng ớt cay và hạt tiêu tới. Xong, cô hỏi tộc trưởng nhân cơ hội này mở tiệc, có thể trấn an cảm xúc lo âu của mọi người.
Ai nấy cũng đang vui vẻ, Bạch Trúc đương nhiên sẽ không phản đối. Ông phất tay, để cô tự mình làm chủ phụ trách mở tiệc.
Trúc Y bày tiệc trong hang động lớn nhất. Cô vác theo vài nồi đá lớn và đặt lên bếp lửa, xong cho tuyết vào đun sôi.
Chọn ngày chi bằng gặp ngày, nhân lúc này là một nồi lẩu lớn cho mọi người.
Trong tộc có tổng cộng năm mươi ba thú nhân, bao gồm mười một đứa nhỏ.
Trúc Y chọn ra bốn loại nồi. Dùng ớt và hoa tiêu tạo thành nồi nước cay. Dùng nước quả chua tạo thành nồi canh cá. Lại thêm một nồi canh cá hầm măng, cùng với một ít nấm phơi khô làm thành canh nấm.
Mọi người nghe nói sẽ tổ chức tiệc, đều vui vẻ mang đồ ăn tới. Trúc Y rất vui khi tình cờ thấy nấm trúc được phơi khô trong đống đồ được mang tới.
Nấm trúc nhúng lẩu vốn là một trong những món ăn yêu thích nhất của Trúc Y trong kiếp trước, đặc biệt là khi cuộn cùng với viên tôm.
Mỗi khi cắn một miếng, hai loại cảm giác giòn tan khác nhau cùng lúc bung nổ trong khoang miệng, vị ngọt thanh, mát lạnh, hương thơm đặc trưng của nấm cùng với vị ngọt tươi của tôm hòa quyện vào nhau. Chỉ cần nghĩ đến hương vị ấy thôi đã khiến đôi mắt của Trúc Y híp lại thành một đường kẻ.
Trúc Y lấy thêm vài con cá, chuẩn bị dạy cho tộc nhân cách làm viên cá.
Thịt cá được băm nhỏ, trộn đều với nước ép gừng, hành lá và muối, rồi cho vào chậu đá và đánh đều tay cho đến khi thịt cá trở nên dẻo quánh.
Nhân thịt cá được viên thành những viên tròn, một phần thả vào nồi, phần còn lại đặt lên vỉ đá để dành.
Trúc Y đặt một đĩa nấm trúc và một đĩa thịt cá đã sơ chế bên cạnh mỗi nồi lẩu, vỗ tay, ra hiệu cho tộc nhân bắt đầu bữa tiệc.