Thành Inuyama, nằm ở phía đông Shinano, tiếp giáp Musashi.
Tuy không thể bảo đây là nơi trù phú và đông đúc, cảnh nội Kansai cũng tuyệt đối không hề cằn cỗi.
Chỗ này thừa đất thiếu muối, diện tích rừng lớn, lại cách xa trung tâm chính trị nên hầu hết võ sĩ qua đây đều được tiếp nhận, ngoại trừ võ gia cầm quyền thường coi trọng lễ nghi, những người còn lại cũng hoang dã ít nhiều.
“Núi nhiều, nguy hiểm liền nhiều, cho nên thành Inuyama cần có võ sĩ.”
Myoga nói: "Nhưng nhiều núi, nghĩa là nhiều thức ăn, cho nên con người sẽ không bỏ qua tòa thành này. Chỉ cần Kurokawa không xuất hiện đại yêu, ngài và thiếu gia Inuyasha sống thêm vài chục năm cũng không sao đâu."
Izayoi cau mày: “Nhưng huyết mạch của nó sẽ đưa tới……”
“Sau khi vào thành, thiếu gia sẽ an toàn.” Myoga an ủi bà: “Năm mươi năm trước, lão gia đã gϊếŧ chết đại yêu quái gây hỗn loạn ở Kurokawa là Gyuki, cứu được Mishima, một đứa trẻ loài người.”
Lão sờ cằm nhớ lại: “Thằng nhóc đó rất dũng cảm, không những không bị dọa sợ mà còn hỏi lão gia phải làm gì để bảo vệ Inuyama. Lão gia rất khâm phục, liền tặng xương sườn của Gyuki cho nó"
“Sau này, con người đúc xương sườn kia thành một thanh taichi để cung phụng, quả nhiên yêu quái xung quanh đều bị dọa lui hết cả.”
"Gyuki là đại yêu, thiếu gia là bán yêu." Lão thần Myoga nói, "Ngài ấy chỉ là một đứa trẻ, làm sao có thể mạnh hơn Gyuki được? Gyuki có sát ý tích lũy khi gϊếŧ chết hàng vạn người, nhưng thiếu gia không có. Nếu không vượt qua Gyuki, thiếu gia có thể bình an lớn lên rồi".
Nghe vậy, Izayoi liền cảm thấy yên tâm. Bà ôm chặt tã lót, dần dần thả lỏng.
Làm mẫu thân, bà muốn bảo vệ con mình. Nhưng làm người, bà không thể để những người vô tội gánh vác trách nhiệm bảo toàn Inuyasha khỏi nguy hiểm.
Cuối cùng trên đời này vẫn có cách tốt cho cả hai bên, thực sự là vạn hạnh trong bất hạnh. Nghĩ tới đây, bà không khỏi bật khóc.
"......A, ngài đừng khóc! Đứa nhỏ trước kia giờ đã là thành chủ của Inuyama. Hắn sẽ không đuổi mọi người đi, cũng sẽ không trì hoãn mọi người. Tóm lại, thiếu gia chắc chắn không thể chết đói! Xin ngài đừng khóc, ngài còn khóc ta sẽ phải mổ bụng tạ tội với lão gia đó!”
Trong lúc hỗn loạn, cỗ xe bò thuận lợi vào thành ngay giữa hoàng hôn.
Như đợi đã lâu, rất nhanh liền có người tiến tới hỏi thăm. Sau khi thân phận của Izayoi được xác nhận, người đàn ông nọ liền thay chỗ xa phu, hướng về phía dinh thự nhà Mishima.
Cổng thành từ từ đóng lại, trên đường phố không còn thấy dân thường, chỉ dư lại vài đội võ sĩ qua lại xung quanh.
Ánh nến sáng lên, màn đêm dần dần buông xuống.
Yoriichi tỉnh.
Không còn cảm giác xóc nảy, không ở trong l*иg ngực của mẫu thân. Trên người có đắp chăn, đập vào mắt là một màu nâu sẫm, giống như mái nhà? Có màu vàng đung đưa, hình như là ánh nến, mà hơi thở của mẫu thân vang lên phía sau rèm......
Không, một cái, hai cái, ba cái hơi thở.
Trừ hắn, trong phòng còn có ba người.
“Đã chậm trễ cơ quân* rồi, nhà lớn đã đầy người, chỉ có thể thiệt thòi ngài tạm thời ở trong phòng Tây Bắc.” Là giọng nói của một người hầu, già nua và cung kính: “Bởi vì phòng của người hầu ở gần hướng đông, khoảng cách rất xa, đại nhân Mishima lo lắng ngài không được chăm sóc chu toàn, vậy nên để người ở gần đây như tôi phụ trách cuộc sống hàng ngày cho ngài."
*cơ quân: "cơ": tiếng gọi trang trọng dành cho người phụ nữ, "quân": sắc hiệu phong cho người phụ nữa thời xưa.
Izayoi dịu dàng nói: “Vậy thì phiền ngươi rồi.”
Sau khi nói vài câu ngắn gọn, Yoriichi không hề nghe ra vấn đề nào nữa, cùng lúc đó, những lời cằn nhằn rối rắm của Myoga lại bắt đầu vang lên.
Ông lão này có vẻ rất tức giận: “Con người thật là... Hừ! Ta vậy mà quên mất, con người già thật nhanh, đứa nhỏ Mishima kia sống đến giờ cũng đã tới tuổi xuống mồ rồi. Dù có tâm muốn báo ơn, có lẽ con cháu nó cũng không muốn.”
"Gì mà khoảng cách xa chứ, là lấy cớ! Không muốn chăm sóc cho bán yêu chứ gì? Cho nên nhóc Mishima mới chỉ có thể gửi tâm phúc của mình tới."
"Xem ra lòng tốt này cũng không được bao lâu, Mishima già rồi, chờ tới lúc nó chết đi, thiếu gia Inuyasha nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài......"
Dù sao cũng là lão yêu quái sống mấy trăm năm, Myoga nhanh chóng vạch ra điểm mấu chốt. Yoriichi chớp chớp mắt, lại cảm thấy như mình vừa hiểu được cái gì.
Hóa ra từ đầu đã thế này rồi à.
"Thật là, tìm đâu ra người có thể nuôi dưỡng thiếu gia Inuyasha đây?" Myoga sầu muốn chết, "Bán yêu, dù chỉ là bán yêu thì chùa miếu cũng không thu đâu...... A, tỉnh rồi sao?"
Lơ đãng mà phát hiện Yoriichi tỉnh, Myoga chấn động rồi.
Một đứa nhỏ tỉnh dậy không khóc không nháo không tìm mẹ, chỉ biết mở mắt ra nằm ngây ngốc, cả đời Myoga lần đầu tiên mới gặp được. Trong một giây lão có chút không rõ, ấu tể của tộc Bạch Khuyển đều như vậy, hay trường hợp của bán yêu đặc biệt chút.
Nhưng mà, chuyện này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là bán yêu tỉnh rồi, mở mắt ra, còn không có khóc nháo!
“Không khóc thì tốt.” Myoga nhảy lên trên mặt của Yoriichi, nhanh chóng cởi xuống cái bọc nhỏ sau lưng, móc ra một viên trân châu đen.
Trân châu đen không phải trân châu bình thường mà là vật môi giới, nó biết kết nối giữa nhân gian cùng Minh giới*, thông hướng đến một thế giới khác. Mộ địa cha ruột của Inuyasha —— Inu no Taishou, cùng với một trong ba thanh kiếm mạnh nhất trong thiên hạ —— “Thiết Toái Nha” đều lánh mình tại nơi đó.
*Minh giới (hay Âm phủ): thế giới được cho là ở sâu trong lòng đất hoặc bên dưới trần gian, theo hầu hết các tôn giáo và thần thoại.
“Lão gia nói, Thiên Sinh Nha đưa cho ca ca, trân châu đen đưa cho đệ đệ.”
Ca ca, đệ đệ?
Đại khái là bị cái từ “Ca ca” này làm xúc động một chút, Yoriichi nghe tiếng nói mà quay đầu, theo bản năng lên tiếng dò hỏi: “Nga y a.” Huynh trưởng?
Vừa nói xong, Yoriichi quyết định câm miệng.
“Đừng, đừng lên tiếng!” Myoga nóng nảy, “Không thể để phu nhân Izayoi biết được, ngài ấy sẽ gặp nguy hiểm! Thiếu gia à, thiếu gia Inuyasha ngoan nha! Mở mắt ra nào, đúng, đúng! Để ta nhanh nhanh bỏ trân châu đen vào mắt con thôi !”
【 Thiên Sinh Nha đưa cho ca ca, trân châu đen đưa cho đệ đệ. 】
【 Để ta nhanh nhanh bỏ trân châu đen vào mắt con thôi ! 】
Cho nên, “Đệ đệ” là chỉ hắn. Nói như vậy, hắn còn một cái ca ca?
Huynh trưởng……
Yoriichi không quá nhạy cảm với quan hệ giữa người với nhau, thậm chí lúc phản ứng có hơi chậm chạp. Nhưng chỉ cần để bụng, hắn vẫn có thể phân tích rõ ràng.
Hắn là con đầu lòng của mẫu thân, nhưng không phải đứa con duy nhất của cha ruột. Xem ra, huynh trưởng chưa từng gặp mặt và hắn là anh em cùng cha khác mẹ.
Xét thấy cha ruột là yêu quái, vậy thì huynh trưởng……
Có vật lạ xâm nhập vào mắt phải của hắn, giống mưa rơi vào mắt vậy, không đau không ngứa. Tiếng hò hét mừng đại công cáo thành của Myoga văng vẳng bên tai, Yoriichi cũng bị lôi khỏi dòng suy nghĩ.
Thực thần kỳ, để trân châu đen vào trong mắt phải sao?
Làm bằng cách nào vậy? Có phải là kỹ thuật giống như "huyết quỷ thuật" mà ác quỷ sử dụng hay không? Yêu quái khác với ác quỷ ở chỗ nào?
Myoga đã làm xong đại sự, cẩn thận quan sát Yoriichi hết nửa ngày, cuối cùng ra quyết định.
Hắn không ngừng chọc chọc gương mặt của Yoriichi : “Kỳ quái, vì sao lại không khóc nhỉ? Chẳng lẽ không đói bụng sao? Trẻ con ba tháng tuổi hẳn phải biết mặt mẫu thân rồi đúng chứ?” Chọc chọc chọc.
Yoriichi mặt không đổi sắc.
“Trẻ con mà không khóc à…… nếu như bị nhân loại biết được thì có thể bị ôm trộm ra ngoài thiêu chết không đây?” Myoga càng nghĩ càng sầu.
Yoriichi:……
Không bao lâu, Yoriichi dùng âm thanh không hề phập phồng phát ra tiếng khóc “Oa e oa e”.
Myoga:…… Đứa nhỏ này khóc lên còn khϊếp người hơn quỷ kêu nữa.
_________________
Từ khi vào ở trong thành Inuyama, Yoriichi “trưởng thành” cực kỳ nhanh chóng.
Hắn học được xoay người, cũng bắt đầu quen thuộc với chân tay. Không cần biết Izayoi quấn tã chắc chắn thế nào, Yoriichi đều có thể thành công thoát ra, từ phòng ở phía đông lăn đến phía tây, lại từ phía tây quay trở lại phía đông.
Thấy thế, vυ' già Chiharu cười nói: “Thiếu gia lại lau sạch phòng ở nữa rồi.”
Izayoi thì có chút lo lắng: “Trẻ con ba tháng tuổi vận động tốt như vậy, thật sự không có việc gì sao?”
Chiharu lắc đầu: “Xin ngài yên tâm, ba đến sáu tháng đúng là lúc trẻ con học được cách xoay người. Bọn họ nhìn cái gì cũng sẽ thấy tò mò, nghịch ngợm cũng rất bình thường, sẽ không có việc gì.”
Chỉ có Myoga đưa ra nghi vấn: “Nhưng mà, mọi người không cảm thấy kỳ quái sao? Thiếu gia hắn không cần biết là đυ.ng vào tường hay là đập đầu một cái, đều dùng duy nhất một loại vẻ mặt !”
Trẻ con bình thường là cái dạng này sao? A!
“Mỗi đứa nhỏ đều khác nhau.” Chiharu hiền từ nói, “Có lẽ đây là chỗ độc đáo của thiếu gia đó.”
Myoga:……
Lớn tới bốn tháng tuổi, Yoriichi chuyển động cơ thể thành công, từ “Nằm” biến thành “Ngồi”. Còn có thể liên tục ngồi một đoạn thời gian rất dài, không vì mất trọng tâm mà ngã xuống.
Myoga: “Ta đã quan sát mười hai đứa trẻ trong thành Inuyama, bọn chúng từ sáu đến tám tháng mới học được ngồi, còn cần phải dựa vào mới không ngã xuống. Thiếu gia Inuyasha bốn tháng học được ngồi, có phải quá nhanh rồi hay không?”
Đáng tiếc, không ai để ý lão.
Yoriichi bốn tháng tuổi lớn lên giống như một cục bột nếp, môi hồng răng trắng, cực kỳ đáng yêu.
Khi hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên nhìn người, mắt vàng trong suốt, tóc bạc lay đưa, hai cái tai chó màu trắng trên đỉnh đầu run lên nhè nhẹ, quả là manh hóa thế giới.
Chiharu vỗ vỗ tay: “Không hổ là thiếu gia, thật quá thông minh mà! Tới đây, tới đây, để bà bà Chiharu ôm một cái.” Vẻ mặt thỏa mãn.
Izayoi đùa với con mình: “Inuyasha thật là lợi hại, đã học được ngồi rồi đó! Không hổ là Inuyasha!” Đầy mặt vui mừng.
Myoga:……
Năm tháng tuổi, Yoriichi biết bò.
Sáu tháng tuổi, Yoriichi dựa tường đứng lên!
“Chuyện này thật sự không bình thường!” Myoga dù nhỏ, giọng nói lại rất lớn, “Vừa nãy ta đi hỏi Bokuseno —— hắn là một cái cây tinh sống hai ngàn năm, cái gì cũng biết.”
“Hắn nói cho ta, bán yêu khi lớn lên chia làm hai loại: Kế thừa nhân loại nhiều một chút, quỹ đạo trưởng thành cũng xấp xỉ nhân loại; kế thừa yêu quái nhiều một chút, kỳ ấu sinh liền cùng cấp với yêu quái, vô cùng dài lâu.”
“Nhưng mặc kệ loại nào, tốc độ trưởng thành của cơ thể bán yêu thua xa tốc độ gia tăng yêu lực. Bởi vậy, lúc nhỏ bọn họ sẽ trông vô cùng gầy yếu, cực dễ chết non.”
“Mà loại bán yêu đặc biệt rắn chắc như thiếu gia Inuyasha…… Bokuseno chưa từng nghe thấy!”
Các ngươi tỉnh lại đi, hành động của đứa nhỏ này thực sự không bình thường, hơn nữa máu của hắn vẫn thiêu miệng như cũ.
Trong nhà yên ắng một lát.
Ngay vào lúc Myoga cho rằng bọn họ đã ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, bà bà Chiharu cảm thán cực rõ ràng: “Thật tốt quá cơ quân ơi, thiếu gia Inuyasha là một vị thiên tài thực sự.”
“Không hổ là thiếu gia!”
Izayoi vui đến khóc.
Myoga: Thật sự không thể sống tiếp nữa.
Sự bất quá tam, Myoga đấu không lại bọn họ, đành phải gia nhập bọn họ.
Vì thế, chẳng sợ Yoriichi bảy tháng học đi, tám tháng mở miệng nói chuyện, chín tháng chạy nhanh vù vù, lão đều không thèm để ý…… Cái quỷ á!
Myoga nhảy lên lưng chim sẻ, suốt đêm bay đến chỗ Bokuseno nói ra hết.
Thao thao bất tuyệt đến hừng đông, nội dung đại khái là: “Thiếu gia nhà ta không có khả năng mạnh như vậy”, “Kể về chuyện thiếu gia nhà ta chín tuần trăng đã học được cách chạy bộ”, “Vì cổ vũ thiếu gia, bọn họ thậm chí còn muốn diệt khẩu ta”……
Cuối cùng, Myoga nói: “Ta nghĩ, thiếu gia Inuyasha thực sự là một thiên tài!”
Bokuseno:……
_________________
Nửa năm sau, sâu bên trong rừng rậm, khuyển yêu trẻ tuổi chậm rãi đi đến.
Hắn mặc y phục thêu họa tiết phong đỏ, khoác nhung đuôi mềm xốp như tuyết trắng, mắt vàng tóc bạc, dung mạo tuấn mỹ. Ánh mặt trời bị tầng tầng lá cây đánh nát dừng ở trên người hắn, loá mắt như ánh sao, lại không hề ấm áp.
Tựa như một vị quý công tử đến từ kinh Heian, toát ra sự cao ngạo cùng xa cách tự nhiên mà có.
Hắn tên là Sesshoumaru, đại yêu có huyết thống thuần khiết, cũng là ca ca cùng cha khác mẹ với Inuyasha.
Mỗi khi hắn tìm tới nơi này, Bokuseno đều phải toát mồ hôi lạnh. Sesshomaru không phải đại yêu dễ đối phó, mà là kẻ một lời không hợp liền đánh lên!
Lý do vị chủ nhân này tìm hắn thì chỉ có một: Mộ địa của cha ta ở nơi nào? Không nói ta liền gϊếŧ ngươi.
Đã hơn một lần Bokuseno dùng trí khôn mà vớt cái mạng nhỏ này từ dưới móng vuốt của Sesshomaru, nếu không phải cây lớn rồi chỉ biết chôn một chỗ không thể động đậy, hắn thật muốn nhổ tận gốc chính mình, đổi nơi khác lại tiếp tục gieo xuống.
Sợ sợ!
“Bokuseno.” Giọng nói thật lạnh lẽo.
Bokuseno: “…… Nếu ngươi còn muốn hỏi cùng một vấn đề, ta sẽ không nói nữa.”
Sesshoumaru: “Con bán yêu kia ở nơi nào? Không nói, liền gϊếŧ ngươi.”
“Ai?”
Lời kịch bị đổi quá đột ngột, Bokuseno không khỏi rơi vào trầm tư.
Trước mắt là một con khuyển yêu thuần chủng. Mọi người đều biết, mũi của khuyển yêu thực linh, dù là một chút hơi máu mỏng, bọn họ đều có thể lần theo nó từ đông đuổi tới tây, đường đi chuẩn xác, không nghiêng không lệch.
Nhưng hiện tại, Sesshoumaru không dùng cái mũi tìm người, mà đi hỏi đường tìm người, này thực không thích hợp!
“Ngươi tìm hắn làm cái gì?” Bokuseno lấy lui làm tiến, thử nói, “Chẳng lẽ ngươi cho rằng thân là đại yêu thuần huyết, Inu no Taishou sẽ đem thanh kiếm lừng danh Thiết Toái Nha kia để lại cho hắn sao?”
Lại kích tướng: “Hay là ngươi lưu lạc đến mức phải dựa vào máu thịt của bán yêu để mà tu luyện yêu lực?”
“Ngươi cho rằng ta là ai.” Sesshoumaru lạnh lùng nói, “Sẽ nhìn trúng máu thịt của bán yêu hèn kém đó.”
“Vậy ngươi……” Tìm hắn làm gì?
“Mùi hương biến mất.” Sesshoumaru nói, “Dù chỉ là bán yêu, nó cũng chỉ có thể chết ở trên tay ta. Ta không cho phép món lòng nào gϊếŧ chết nó, còn tới trước mặt ta khoe khoang.”
Bokuseno:……
Ta chỉ có một câu hỏi, vì cái gì mà ngươi biết mùi hương của đứa nhỏ kia biến mất chứ? Các ngươi không phải chưa từng gặp mặt sao?
Không đúng, hỏi ra thì sẽ bị gϊếŧ có đúng không hả?
----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Bokuseno: Hình như ta mới biết chuyện gì đó rất khủng khϊếp !?
PS: Sesshoumaru sẽ nhớ kỹ mùi hương từ đầu đến chân của Inuyasha ——
Myoga cắn chặt thú rừng, lẩm bẩm niệm: “Để ta nói cho ngươi, thiếu gia nhà ta là thiên tài !”
Myoga cắn chặt yêu quái, lẩm bẩm niệm: “Để ta nói cho ngươi, thiếu gia nhà ta quả thật là thiên tài !”
Myoga cắn chặt chú linh, lẩm bẩm niệm: “Để ta cho ngươi, thiếu gia nhà ta thật sự là một thiên tài !”
________________
Nửa năm sau, Sesshoumaru đi ngang qua thành Inuyama, thấy một ấu tể bán yêu dại ra nhìn trời, nhìn một lần đã hết một ngày.
Sesshoumaru:……
Bộ dạng này nhìn qua không thông minh lắm.jpg
PS: Sesshoumaru mặc đồ phong đỏ, Myoga gọi Inu no Taishou là “Lão gia”, toàn bộ thiết lập lấy từ Inuyasha movie 3《 Tenka Hado no Ken 》, khi đó Sesshoumaru thật là nộn*, muốn……【 đầu chó.jpg 】
*nộn: non