Không nghĩ tới ta không chỉ được bước vào hoàng cung, mà còn được mặc quần áo của công chúa!
Đừng có nói là nó rất đẹp đấy. Chính là đã nhiều ngày không giặt rồi, dù cho quần áo có đẹp đến mấy cũng vẫn có mùi…
Hiện tại đã là ngày thứ tư kể từ khi ta và Lý tướng quân, công chúa tách nhau ra, không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ chắc hẳn đã xuống núi rồi.
Mà ta giờ phút này đang ở cùng sư điệt giả trang thành Lý tướng quân, nam tử mặt trắng cùng với bảy, tám hộ vệ khác ngồi bên bờ sông ăn mứt quả.
Ta rất muốn ăn cá, sư điệt không cho, bởi vì không thể nhóm lửa, Ai, Tiểu Trúc đau lòng quá đi.
Ngày đó, sư điệt am hiểu thuật dịch dung của ta đã dẫn Lý tướng quân cùng công chúa giả trang thành ba người của Khổ Trúc sơn trang, lặng lẽ chạy ra khỏi núi.
Mà ta dẫn theo những người còn lại cùng quân địch chơi trò trốn tìm, không ngừng để lộ ra tung tích để dụ bọn chúng đi.
Ta vẫn ổn, nhưng đã có vài hộ vệ phải hy sinh.
Sư điệt bảo ta lấy đi một món đồ từ t h i t h ể của bọn họ, đợi đến khi rời khỏi núi thì đưa cho tướng quân để hắn đưa những món đồ ấy đến cho thân nhân của bọn họ.
Nếu như bọn họ vẫn còn có gia đình.
Mỗi lần như vậy, những người cận vệ với bộ râu quai nón còn sống đều không thể kìm được nước mắt. Nhưng lần sau khi bị quân địch phát hiện, bọn họ vẫn lập tức xông lên trước, che chắn chúng ta.
Bọn họ thật sự rất vĩ đại, cho nên ta muốn bọn họ nhất định phải sống sót rời khỏi núi.
Ta đã làm được, tuy rằng cuối cùng là ta bị khiêng vào thành, nhưng mà ta đã làm được.
Sư điệt khen ta rất giỏi!
Hắc hắc!
Sau đó ta liền an tâm đi ngủ.
Ở trong mộng có lão cha dạy ta mọi chiêu thức, có Tần sư huynh đội nồi thay ta, có đám sư điệt bị ta đánh cho răng rụng đầy đất, có ta đang đề phòng canh giữ Lý tướng quân như kẻ trộm, có ta bị A Ngư kéo đi luyện võ…
Còn có đại tiểu thư chọn vải để may y phục cho ta, giúp ta chải đầu, dạy ta đọc chữ.
Nàng đã cao hơn ta từ rất lâu rồi, nhưng nàng thật sự vừa giống mẫu thân vừa giống tỷ tỷ, luôn luôn đối xử tốt với ta.
Trong giấc mơ, đại tiểu thư đã chuẩn bị cho ta một bàn đầy thức ăn, nàng nói “Tiểu Trúc, ngươi mau về nhà ăn cơm nha.”
Ta nói được, được!
Sau đó ta bừng tỉnh.
Đáng tiếc lúc tỉnh dậy lại không có đại tiểu thư, cũng không có đồ ăn ngon, chỉ có ánh mắt lo lắng của sư điệt, và một trận đòn tơi tả của Tần sư huynh.
Ta tỉnh lại ở trong viện của Bắc địa, sư điệt nói ta đã hôn mê suốt ba ngày ba đêm, nếu hắn không phải là hạnh lâm diệu thủ, thể chất của ta lại giống với con nhím, sợ rằng bây giờ ta đã ở trên trời gặp lão cha rồi.
Trong khoảng thời gian ta hôn mê, đã xảy ra hai sự kiện lớn.
Sự kiện đầu tiên, sau khi Lý tướng quân rời khỏi núi, đã triệu tập binh mã quay lại phản công, trực tiếp xông vào doanh trại của địch, c h ặ t đ ầ u tướng lĩnh bên địch, quân ta đại thắng.
Dạ Lan quốc phái người đến cầu hòa, tỏ vẻ nguyện ý cung phụng chúng ta như mẫu quốc, Hoàng đế vì chuyện này rất vui vẻ, lập tức mở yến hội suốt ba ngày.
Thừa dịp này, Lý tướng quân lấy lý do cánh tay bị thương giao lại binh quyền.
Hoàng đế giả mù sa mưa cự tuyệt nhưng rồi cũng đồng ý. Tuy nhiên để đền bù cho hắn, Hoàng đế giữ lại danh hiệu tướng quân của hắn, ban thưởng cho hắn rất nhiều đồ vật.
Một sự kiện khác là, Nhu Y công chúa trở lại kinh thành. Nàng thỉnh cầu Hoàng đế hủy bỏ hôn sự, hơn nữa yêu cầu được ban cho thân phận công chúa hòa thân để đến Dạ Lan quốc.
Hoàng đế không chịu, nhưng Nhu Y công chúa đã nói, nàng không muốn gả cho một kẻ tàn phế, hơn nữa nàng hiện tại lấy thân phận công chúa mẫu quốc đi hòa thân, nhất định phải trở thành mẫu thân của quốc quân Dạ Lan quốc tương lai.
Chỉ có như thế, Dạ Lan quốc mới có thể mãi cúi đầu xưng thần.
Hoàng đế cảm động, nhanh chóng đáp ứng thỉnh cầu của nàng, đồng thời cũng rơi nước mắt thương cảm cho Lý tướng quân.
Sau đó Hoàng đế đột nhiên nhớ ra, lúc trước Lý tướng quân đã đính hôn, đối phương còn là người trong lòng của Lý tướng quân. Vì để tỏ vẻ hiền đức, Hoàng đế đã thỉnh Thái hậu lần nữa tứ hôn Lý tướng quân cùng với vị hôn thê bần cùng lúc trước của hắn.
Lúc này đây, mọi người đều vui vẻ.
Ta há hốc mồm khi nghe những tình tiết này, chỉ cảm thấy còn phấn khích hơn so với hí văn!
Quả nhiên, chúng ta không thể hiểu được thế giới của người đọc sách!
Không biết vì chuyện gì, ta đột nhiên nhớ tới dáng vẻ kiêu ngạo, kiên định và uy nghiêm của Nhu Y công chúa khi lần đầu gặp gỡ, lại nhớ tới bộ dáng lúc nàng khoác lên mình bộ quần áo của ta xong rồi lại trịnh trọng hành lễ với ta, ta nghĩ, đây mới là chuyện nàng ấy nên làm.
Chắc chắn sau này nàng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp đúng chứ?