Người ở sơn trang bọn ta, đều yêu tự do. Nhưng trong lòng bọn ta, được ở bên cạnh những người mà bọn ta quan tâm, chính là tự do.
Về sau, đại tiểu cũng dần dần trở về bộ dáng như trước đây, vẫn ham chơi và hay cười.
Nhưng nàng lại ít ra khỏi cửa, cũng rất ít tham gia hội hoa xuân hay yến tiệc.
Thay vào đó, nàng làm càng ngày càng nhiều bài tập, xem thật nhiều thật nhiều về sổ sách.
Đại tiểu thư nói cho ta biết, Khương gia muốn từ giờ trở đi, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của thế nhân, muốn thu hồi toàn bộ nanh vuốt.
Ta gặm bánh bao, cảm thấy được mấy lời này có hơi thâm sâu.
Khi ta lấy ra được một tờ giấy từ trong bánh bao ra, lại cảm thấy ngay cả bánh bao cũng trở nên thần bí.
Tờ giấy là do Lý tướng quân viết cho đại tiểu thư, hắn nói cho đại tiểu thư, hắn sẽ khởi hành đến Bắc địa, hắn muốn đoạt được quân công lớn nhất, một quân công lớn đến mức ngay cả Hoàng đế cũng phải coi trọng, đến lúc đó mới có thể xin chỉ cưới nàng.
Hắn không bảo đại tiểu thư chờ hắn, hắn xin nàng tin hắn.
Đại tiểu thư đốt tờ giấy đi, cẩn thận đổ tro tàn vào hà bao, cất giấu ở trong lòng.
Ta nhìn thấy mặt mày của nàng dần dần dịu lại.
Ta biết nàng nhất định sẽ chờ hắn, hơn nữa cũng không phải chỉ là chờ đợi.
Phụt, sắc đẹp khiến người ta sa ngã, quá sa ngã rồi!
Lúc Lý tướng quân xuất chinh, hắn đã đi ngang qua những con phố phồn hoa nhất của kinh thành.
Hắn cưỡi một con ngựa cao to, mặc khôi giáp màu bạc, uy phong lẫm liệt, rất đẹp, hắn bị bao phủ bởi những bông hoa do những tiểu cô nương, tiểu tức phụ ở ven đường ném lên.
Đại tiểu thư không đi tiễn, ta đi. Ha ha, ta nhất định phải kể chuyện Lý tướng quân bị nhấn chìm trong biển hoa cho đại tiểu thư nghe!
Nhìn thấy hắn bình an vô sự rời khỏi thành, ta dự định mua mứt quả rồi mới về phủ báo cáo.
Ở chỗ mà ta thường xuyên mua mứt quả, ta nhìn thấy A Ngư ở bên cạnh đại ca bán hàng rong.
Hắn đưa một cây mứt quả cho ta, khiến cho đại ca bán hàng rong gần như muốn khóc dời sạp hàng sang chỗ khác bán.
Ta hỏi hắn: “Ngươi không đi cùng tướng quân sao? Tướng quân muốn ta chuyển lời gì?”
Hắn nói: “Đại quân đi chậm, ta sẽ sớm đuổi kịp.”
Nói xong hắn nhìn ta, lại nhìn mứt quả trong tay ta, rặn nửa ngày trời, mới rặn ra một câu: “Ngươi… Ăn ít lại đi, luyện võ cho tốt, cẩn thận Nhu Y công chúa.”
?
Bực quá đi! Người đưa mứt quả cho ta không phải ngươi sao?
Ta tức giận nhét mứt quả vào trong tay hắn rồi nói: “Ăn cái này rồi lại làm chậm trễ việc luyện võ của ta! Trả lại cho người, đồ giá đỗ c h ế t tiệt!”
Xui xeo!
Lúc ta quay người rời đi, giọng A Ngư vang lên ở phía sau ta: “Lần trước khiến ngươi bị thương, thật xin lỗi…”
Sau khi hồi phủ, ta kể lại chuyện Lý tướng quân bị tắm trong biển hoa cho đại tiểu thư nghe, rồi lại nói cho nàng biết nên cẩn thận Nhu Y công chúa.
Lúc đầu nàng cùng ta cười đùa về chuyện của tướng quân, sau đó nụ cười cũng dần tắt, lấy ra từ trong đống thư một mảnh giấy.
Thiệp mời màu trắng trang nhã, được rải một lớp bột phấn vàng mờ ảo, nếu ngửi kỹ còn có mùi thơm của hoa lan.
Là Nhu Y công chúa mở tiệc chiêu đãi.
Đại tiểu thư trầm tư một lát, nói với ta: “Tiểu Trúc, nếu ta vào cung dự tiệc, ngươi có thể bảo vệ ta chu toàn được không?”
Ta nói có thể.
Vì thế lần đầu tiên trong cuộc đời ta được bước vào hoàng cung.
Trong cung quy củ nghiêm ngặt, rộng lớn, thật buồn và im lặng. Ta cúi đầu theo sát đại tiểu thư, gặp được Nhu Y công chúa.
Nhu Y công chúa cũng là một mỹ nhân, tú lệ đoan trang, tính tình trầm ổn, đôi mắt hạnh thập phần thâm sâu, khiến cho người ta không thể đoán được.
Nàng nhìn đại tiểu thư, ánh mắt một tấc cũng không dời, không có ghen tị, nhưng lại tràn đầy bất mãn.
Đại tiểu thư giả bộ nhu nhược, thân thể khẽ run lên, rất giống một đóa hoa sen lớn.
Nếu một công chúa tỏ ra không hài lòng với ngươi, nàng không cần làm gì cả, tự khắc có người sẽ chỉnh ngươi cho tới c h ế t.
Song trước sự áp đảo của sức mạnh tuyệt đối, tất cả âm mưu đều trở nên vô ích.
Có người đem trà nóng định hất lên người đại tiểu thư, nhưng lại làm đổ xuống đất.
Có người cố ý ngã vào đại tiểu thư, bản thân ngã vào bãi phân chó.
Còn có người muốn đẩy đại tiểu thư xuống hồ, lại chỉ đẩy được một khoảng không.
Chậc, một chút mới mẻ cũng không có, ta còn chưa phát huy toàn lực đâu!
Cuối cùng, Nhu Y công chúa một mình đến gặp đại tiểu thư.
Nàng gằn từng chữ nói: “Bản cung mặc dù không muốn cướp đi nhân duyên của ngươi, nhưng hiện tại kết cục đã định, cả ngươi và ta đều không thể sửa được. Nếu ngươi là một cô nương thông minh, nên biết rõ Thánh Thượng sẽ không để ngươi có bất kỳ liên quan nào đến tướng quân, dù ngươi muốn làm thϊếp, cũng không thể.”
“Huống hồ, nếu tướng quân thật sự coi trọng ngươi, ngày ấy sẽ giao binh phù ra, cầu xin Thánh Thượng thu hồi mệnh lệnh đã bàn. Có thể thấy được ở trong mắt hắn, ngươi cũng không phải là người không thể hy sinh.”
“Bản cung chỉ nói đến đây thôi, chúc cô nương ngày sau tìm được lang quân như ý.”