Cậu bé bước xuống khỏi chiếc giường trông khá sang trọng,đi đến chiếc gương lớn gần đó để nhìn bộ dạng mình bây giờ.
Trong gương là một cậu bé với mái tóc màu tím nhạt ngắn, khuôn thanh tú và nổi bật nhất là đôi mắt màu hồng đậm.
Đang mải ngắm nghía thì đột nhiên một bảng hệ thống màu vàng hiện ra trước mặt cậu.
{Xin chào người bạn đồng hành số 2. Có vẻ cậu cũng biết chuyện gì đang diễn ra. Ta sẽ không nhiều lời. Những gì của nguyên chủ cơ thể này sẽ tự động đồng dạng với cơ thể gốc kể cả kí ức. Thông tin về cốt chuyện của thế giới này và cũng sẽ tự động nhập vào não cậu. Chúc may mắn, số 2}
Bảng trạng thái ngay lập tức biến mất.
Cậu ta chỉ thở dài nhưng ít ra vị thần này còn tận tình hướng dẫn như vậy chứ không như những kẻ khác.
Đúng vậy, cậu ta biết rõ về sự tồn tại của họ.
Trường hợp này cũng không ít lần trải qua kể từ khi cậu theo Ngài.
Nhìn thấy trời vẫn tối, cậu ta trèo lên giường rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, trong lúc đang rúc trong thư viện sau khi ăn sáng cùng gia đình, cậu đang vờ đọc sách mà nghĩ:
(Đây là thế giới một cuốn tiểu thuyết Fantasy BG Harem ngược. Nơi Nu9 bước lên hành trình tán trai là chính còn nâng cấp sức mạnh là phụ. Hừm....Nguyên chủ của cơ thể này tên Henry, đứa con thứ ba của nhà Công tước Springs, con vợ cả. Vai trò cậu ta chính là phản diện phụ, đá lót đường giúp Na9 tán Nu9. Một nhân vật không có đất diễn mấy)
Rồi cậu ta gập cuốn sách lại, cất nó đi.
Vừa đi dọc trên hành lang vừa lẩm bẩm:
- Chắc mình lại phải luyện tập đẻ mạnh lên thôi. Hi vọng số 1 là cậu ta, nếu không sẽ chẳng thể có không gian riêng mất.
——
Ngồi ở nhà kính, anh vừa ăn chiếc pudding vừa nghĩ khi âm thầm liếc nhìn những người hầu xung quanh mình.
(Nghe nói tất cả họ đều từng là nô ɭệ được mẹ nguyên chủ cứu. Công tước khi đó thấy họ cũng có ít năng lực nên đã huấn luyện cho bọn họ để làm người hầu đặc biệt của riêng cô. Hình như là huấn luyện về các kỹ năng của sát thủ, vệ sĩ,.....Công nhận cha nguyên chủ rất yêu vợ. Khi cô ấy chết thì bọn họ thành của nguyên chủ, đúng hơn là mình hiện tại. Như vậy khá tiện cho sau này)
Anh tiếp tục ăn, mặc kệ những ánh mắt lấp lánh đang nhìn mình chằm chằm và thì thầm to nhỏ với nhau.
- Awwwww! Chủ nhân đáng yêu quá! Đến ăn cũng đáng yêu!
- Này nói bé thôi, chủ nhân sẽ hoảng sợ đó.
- Không trách cô ấy được dù gì thì tại cậu ấy rất đáng yêu, cũng rất giống phu nhân nữa.
......
Những người hầu đang không ngớt lời cá ngợi vẻ đẹp của chủ nhân nhỏ của họ.
Nhìn bộ dạng họ bây giờ, ai sẽ tin đây thực chất là nhưng kẻ gϊếŧ người không ghê tay cơ chứ.
Sau khi chán chê, anh được một trong những hầu gái riêng bế đi dạo.
Anh rất muốn tự đi nhưng nghĩ lại với cái thể chất sau khi đồng dạng này thì chắc đi chưa được lâu đã thở dốc vì mệt quá, đành để nữ hầu bế cho tiện.
Không để ý rằng những người hầu riêng khác của mình đang ghen tị với nữ hầu đang bế anh còn cô gái thì đang vui như chết khi được bế chủ nhân nhỏ đáng yêu của mình.
Đi dạo được lúc thì vào lại dinh thự.
Sẽ rất bình thường nếu người phiền phức nào đó không ở ngay trước mặt anh.
- Ồ, chào con Alice.
- Con chào dì.
- Vẫn chưa thể à.
- Con sẽ cố lần sau thưa dì.
Nhìn vào khuôn mặt giả tạo hiền từ đó không khỏi khiến anh cảm thấy buồn nôn.
Có vẻ hai đứa trẻ kia đang đi học với gia sư nên hiện có mỗi anh với bà ta.
Đó là do Alice tưởng vậy. Bỗng một giọng nói lạ vang lên:
- Nhà em rộng thật đấy. Ai kia, có phải đứa bé em nói không vậy ?
- Anh sao lại vô duyên thế. Đây là Alice, thằng bé em nói cho anh đó. Alice, đây là bạn của dì.
Cô ta vừa đưa tay ra giới thiệu. Anh biết đây là ai.
(Đây chẳng phải tên bám váy phụ nữ, tra nam chính hiệu hay sao. Đây thực chất cũng không phải bạn của cô ta, theo như nguyên tác, họ là anh em họ của nhau nhưng về sau cả hai mới biết. Tên này vốn dĩ đã có ảo tưởng thấy thế cha nguyên chủ nhưng về sau bị phát hiện đang cấu kết với người em họ này đầu độc cha con nguyên chủ. Tuy công tước chỉ bị nhẹ nhưng đáng buồn là nguyên chủ do thể chất vốn yếu nên chết. Sau khi chỉ mỗi gã bị phát hiện, đã bị trừng phạt tàn nhẫn)
Gã đàn ông cảm thấy mình đang bị khinh thường nhưng không làm được gì vì địa vị của anh còn cái hơn gã.
Gã chỉ thầm rủa trong lòng, tảo sát ý về phía cậu.
Hầu nữ cảm nhân được một luồng sát ý tuy mơ hồ nhưng vẫn biết đó là ai.
Ngay lúc cô định ra tay sử lí tên đàn ông xấc xược kia thì bị anh ngăn lại rồi thì thầm với cô:
- Điều tra về hắn.
Cô không phản ứng gì nhưng anh biết cô đã đồng ý nhận lệnh.
Lí do anh cho điều tra vì gã ta là một tay sai cấp quèn của “nó”.
Không thì sao có thể đầu độc công tước mà không bị phát hiện trong thời gian ngắn như vậy.
- Tí nữa bọn trẻ mới về. Lúc đó anh có muốn ăn cùng em không. Em không có ý gì đâu chỉ là càng đông vui càng tốt mà phải không Alice?
Cô ta nở một nụ cười giả tạo về phía anh.
Việc cho khách ăn cùng bữa với gia đình thường phải được mời hoặc có sự cho phép của người quyền lực nhất.
Trong trường hợp này, tuy không có tước vị nhưng với tư cách là đứa con được sủng ái nhất thì người quyền lực nhất hiện tại chính là Alice.
Nghĩ đến việc này không khỏi khiến ả tức giận trong lòng.
Dù đã trở thành thϊếp của Công tước song địa vị của ả còn sau cả quản gia và trưởng hầu.
Đã thế đứa trẻ ả ghét nhất hiện là người có địa vị cao nhất.
Nghĩ đến việc một đứa nhóc có nửa huyết mạch chưa rõ ràng kia còn có địa vị cao hơn cô ta, một quý tộc có địa vị càng khiến ả tức điên người.
Nhưng dù gì vẫn phải diễn trước mặt mọi người mình là một người mẹ mẫu mực yêu thương cả đứa con riêng của chồng.
Ả thầm rủa nếu không phải tại thứ tiện nhân không rõ danh tính kia phá đám thì chức vị Công tước phu nhân vốn đã thuộc về ả.
Nhìn khuôn mặt đang kìm nén đủ thứ xúc cảm xấu xí của người phụ nữ trước mặt cùng anh mắt hình viên đạn của gã đàn ông kia.
Anh không khỏi nghĩ cặp này thật hợp nhau.
- Tuỳ.
Nói xong anh được hầu nữ bế trở về phòng.
Không màng tới hai ánh nhìn như muốn xé rách anh ra.
Hầu nữ cũng thầm nghỉ chủ nhân mình thật sự quá tốt đi.
Nếu Công tước mà thấy họ như vậy với anh, chắc mắt họ có khi chẳng còn nữa ấy chứ.
Tự nhủ lòng mình phải báo cái lại việc này khi Công tước trở về để đòi lại công bằng cho chủ nhân nhỏ yêu đuối của mình.
Anh nào có biết cô hầu đang nghĩ gì, mà nếu biết thì chắc chắn sẽ ngăn lại ý định đó lại.
Bữa ăn hôm đó gã ta có một suất trong bữa ăn của nhà anh.
Hôm sau, khi ăn xong một bữa có mặt gã, anh được hầu nữ bế ra khuôn viên để chuẩn bị đón người đó.
Do cô hầu có việc bận nên đưa anh lọ pudding rồi bảo anh ngồi đợi một chút.
Trời đánh tránh miếng ăn, đang ăn thì gã ló cái mặt ra gần chỗ anh đang ngồi.
- Ra là mày lẻ đây à. Mày biết việc ăn xong cứ thế mà đi là vô lễ với mẹ mày lắm không hả.
Mặc kệ hắn xăm ngôn, tôi vẫn ung dung ăn lọ pudding mà nữ hầu cho.
- Này, sao mày không nói gì. Mày đang khinh tao à.
(Người nơi đây ngộ thật. Không trả lời thì cứ nghĩ là khinh nhưng với ông thì đúng là tôi đang khinh đó)
Thấy anh không trả lời, gã càng tức giận hơn. Nhìn ngó sung quanh không có người, hắn cười thầm.
- Mày nên biết tình cảnh của mày đi. Khôn hồn thì mau quỳ xuống mà xin lỗi tai ngay.
(Hắn có vẻ không biết hôm nay là ngày gì nhỉ)
Không thấy anh phản ứng gì.
Máu dồn lên não khiến hắn làm ra một hành động khiến gác phải hối hận sau này.
Hắn sách mạnh cổ áo anh lên.
Do chênh lệch tuổi tác lẫn người hình nên anh hiện không thể chống trả bằng sức lực của mình, cộng thêm việc hắn dùng lực mạnh túm cổ áo sau lên khiến anh cảm thấy khó thở và có cảm giác đau.
Nước mắt cứ trực trào ra.
Bỗng có tiếng bước chân tới gần nhưng có vẻ gã đàn ông đang thích thú khi thấy vẻ mặt này của một đứa nhóc mà hắn cho là lạnh lùng này nên không để ý.
Mãi một lúc sau khi vô tình liếc thấy người kia, gã mới hốt hoảng thả cậu bé xuống mặt đất.
Trước khi anh tự nghĩ nếu mặt hôn đất thì sẽ là cảm giác như thế nào thì có một luồng gió nhẹ nhàng quấn lấy.
Ngọn gió đưa anh vào vòng tay của người đó.
Ngửa mặt lên, đập vào mắt anh là khuôn mặt vừa là lạ vừa quen.
(Phen này chắc tên kia niệm)