Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 13.1

EDIT: HẠ

Trong kịch bản mới, Thẩm Gia Thụ sẽ không bởi vì Tất mẫu cùng ba mình kết hôn mà xa cách không được tự nhiên với Tất Thanh. Ngược lại, hắn lý giải được những thống khổ mà Tất Thanh đã phải chịu đựng.

Hắn cũng sẽ không bởi vì cùng Trịnh Tâm yêu đương mà bỏ qua huynh đệ tốt Tất Thanh, ngược lại hắn đối Tất Thanh càng tốt hơn, ai kêu hắn nguyện ý vì anh em tốt giúp bạn không tiếc cả mạng sống đâu?

Thời điểm Tất mẫu vì mặt mũi mà răn dạy Tất Thanh trước mặt Thẩm phụ, là Thẩm Gia Thụ đứng ra. Hắn đem Tất mẫu dỗi* trở về, sau đó hắn vô cùng trượng nghĩa mà dẫn Tất Thanh rời nhà trốn đi.

*Dỗi(怼):Ý chỉ việc cà khịa, nói móc, gây khó dễ với ai đó. Mình thấy từ này hợp ngữ cảnh hơn nên để nguyên nhé, từ này cũng sẽ dùng khá nhiều sau này.

Tuy rằng lần rời nhà trốn đi này chỉ giằng co không đến 24 giờ đồng hồ.

Thời điểm thành tích Tất Thanh tụt dốc, giáo viên muốn thăm hỏi gia đình, muốn cùng phụ huynh Tất Thanh nói chuyện, Thẩm Gia Thụ đã kịp thời giúp Tất Thanh cõng nồi. Hắn nói bởi vì hắn chạy bộ ngã bị thương nên Tất Thanh mới phải chiếu cố hắn. Hắn còn không biết quý trọng lòng tốt của Tất Thanh, vì một trận bóng rổ mà khóc nháo, nháo đến mức Tất Thanh chậm trễ việc học để đi chiếu cố hắn, cũng bởi vì vậy mà tâm tình Tất Thanh không tốt, dẫn đến thành tích lui bước.

Vì thế hắn chẳng những phải viết kiểm điểm 3000 chữ đọc trước toàn trường, còn bị cấm tham gia thi đấu bóng rổ nửa năm.

Rất nhiều chuyện lớn lớn bé bé như thế, từng chút từng chút một đem thế giới nội tâm hắc hóa của Tất Thanh dần dần rửa sạch.

Lúc sau Tất Thanh nỗ lực đền bù, cũng giúp nam nữ chính lần nữa nắm tay nhau linh tinh, những tình tiết này không có biến động quá lớn. Chỉ là cuối cùng thời điểm Tất Thanh ngồi chờ an kiểm trước khi lên máy bay, hắn thấy bóng dáng Thẩm Gia Thụ mồ hôi đầy đầu vọt vào, đối với hắn phất tay, nói hắn nhất định phải sớm trở về,

Không chỉ có vậy, phía sau còn bỏ thêm một đoạn post credit, chính là cảnh hôn lễ của Thẩm Gia Thụ và Trịnh Tâm, người chủ trì nói có một vị khách tương đối đặc biệt. Sau đó người đàn ông anh tuấn mặc tây trang giày da xuất hiện ở hiện trường hôn lễ, làm nhóm phù dâu của Trịnh Tâm kinh hỉ thét chói tai.

"Tạ ca, anh có cảm thấy kịch bản này có gì đó quái quái không?"

"Anh, cảm thấy, cũng bình thường." Tạ Từ Thanh nhìn Yến Đăng bởi vì câu nói của mình mà an tâm hơn, trong lòng có chút chột dạ.

Một người cơ hồ không có chút kiến thức nào về giới giải trí như Yến Đăng đương nhiên không hiểu những thứ này, nhưng Tạ Từ Thanh lại biết, biết đến thập phần rõ ràng. Phần kịch bản mới này tuyệt đối là đang bán hủ, nhưng là bán hủ đặc biệt tự nhiên, đặc biệt mờ mịt.

Nếu không phải trước đó hắn đã từng bị Phương ca an bài xào CP với nam số hai bộ phim huyền nghi phá án để bán hủ, hắn đều không phát hiện ra được.

Thời điểm khi bị bắt cùng nam số hai kia xào CP bán hủ, trong lòng Tạ Từ Thanh đặc biệt không thoải mái, đặc biệt khó chịu, quả thực là sống một ngày dài bằng một năm. Chính vì chuyện này, hắn quyết định dùng chút thủ đoạn, đoạt hoàn toàn quyền chủ động từ trong tay Phương ca, miễn cho sau này lại bị bắt làm những chuyện hắn không thích.

Chỉ là hiện tại khi nhìn Yến Đăng đang ngồi ở bên cạnh xem kịch bản, Tạ Từ Thanh không những không có chút bài xích nào, ngược lại còn tràn ngập chờ mong.

Khụ, cốt truyện bán hủ này, vẫn là đừng để Yến Đăng biết, hắn vẫn là một tiểu hài tử nha.

"Đứng rồi, thời gian B ảnh nghệ khảo đã được công bố, là ngày 15 tháng 2 năm sau, em tính toán đến lúc đó sẽ biểu diễn cái gì?"

Nhớ tới sáng sớm hôm nay, ân sư Bùi lão giống như đang đòi mạng mà không ngừng gọi điện thoại cho hắn, Tạ Từ Thanh vội vàng dời đi đề tài.

"Hả, nhanh như vậy sao? Theo anh nói thì biểu diễn trong nghệ khảo sẽ gồm bốn đề mục thanh nhạc, biểu diễn, diễn xuất, đọc diễn cảm. Về thanh nhạc em biết hát không nhiều lắm, nhưng em hát còn tốt, trước kia cũng từng hát chính trong dàn hợp xướng. Biểu diễn sao, em không biết nhảy, em có thể biểu diễn múa kiếm được không? Diễn xuất thì đến lúc đó tại trường thi phát huy, ai biết đề mục là cái gì, bất quá em vẫn rất có tin tưởng, hắc hắc. Đến nỗi đọc diễn cảm, mấy ngày nay em vẫn luôn đi theo anh luyện nói lời kịch, anh cảm thấy em đọc đoạn nào tốt nhất?"

Vấn đề này thật đúng là làm khó Tạ Từ Thanh.

Đứng ở góc độ chuyên môn, theo hắn, âm vực của Yến Đăng khá rộng, chờ thời kỳ vỡ giọng kết thúc, cậu có thể hoàn toàn khống chế thanh tuyến để biến hóa giọng nói theo cảm xúc nhân vật. Vô luận là thiếu niên thuần tịnh trong sáng, vẫn là thanh âm trầm thấp từ tính của nam nhân thành niên, hắn đều có thể dùng thanh âm để suy diễn ra.

Chỉ là hiện tại bởi vì dây thanh còn chưa phát triển hoàn toàn cho nên hạn chế hắn không thể hoàn mỹ suy diễn ra các loại cảm xúc khá nhau.

Nếu muốn chọn đoạn thoại nào có hiệu quả tốt nhất, đương nhiên là đoạn độc thoại nội tâm của thiếu niên. Có lẽ bởi vì Yến Đăng đang suy diễn nhân vật Tất Thanh cho nên cũng có cùng loại cảm tình với nhân vật này, hắn tự nhiên mà rót càng nhiều tình cảm vào trong đoạn độc thoại, khiến đoạn thoại này trở nên vô cùng cuốn hút, mười phần lay động lòng người.

Nhưng với cá nhân Tạ Từ Thanh, hắn cảm thấy, mỗi đoạn đọc diễn cảm của Yến Đăng đều đặc biệt tốt, hoàn mỹ vô khuyết, hắn không có khả năng lựa chọn một trong số đó, bởi vì trong mắt hắn mỗi đoạn thoại đều là tốt nhất.

"Ha ha ha, Tạ ca anh vì cái gì đột nhiên bày ra biểu tình giống như táo bón vậy? Có phải biểu hiện của em quá kém làm anh ngượng ngùng không muốn nói ra không? Không có việc gì, anh chỉ cần rút tướng trong chú lùn là được, chọn một đoạn có thể chắp vá nói cho em đi, em sẽ luyện tập nhiều hơn." Yến Đăng đợi nửa ngày không chờ được câu trả lời, vừa quay đầu đã bị vẻ mặt rối rắm đến biến hình của Tạ Từ Thanh chọc cười.

"Không phải, đều rất tốt, nếu muốn chọn, liền chọn, chọn đoạn độc thoại trong “The wallflower” đi.” Cuối cùng, Tạ Từ Thanh vẫn đứng ở góc độ của các giám khảo, đem những lời thả rắm cầu vồng đều nuốt trở về.

Ồ, là đoạn này.

Yến Đăng từ trên giường bò dậy, vuốt vuốt tóc, đứng ở trung tâm "sân khấu", hướng về phía Tạ Từ Thanh hơi khom lưng: "Chào các vị lão sư, em muốn đọc diễn cảm đoạn trích trong kịch bản phim "The wallflower"."

Nói xong, biểu cảm của hắn liền thay đổi, trên mặt treo nên nụ cười ấm áp đầy khao khát, đôi mắt sáng lấp lánh, như là thấy được tương lai tốt đẹp: "Tôi không biết tôi còn có thời gian để tiếp tục viết thư hay không, bởi vì tôi đang bận học để chuẩn bị cho kỳ thi. Cho nên, nếu đây là lá thư cuối cùng, tôi muốn nói cho cậu, trước khi vào cấp ba, sinh hoạt của tôi không quá tốt, là cậu đã mang đến ánh sáng cho tôi. Mặc dù cậu cũng không thể hiểu rõ tôi đang nói về cái gì, cũng không biết tôi đang nhắc đến quá khứ của ai, nhưng hết thảy những thứ đó đều khiến tôi không hề cô đơn."

Tuy rằng trong kịch bản cũng không nhắc đến sinh hoạt của Tất Thanh sau khi xuất ngoại. Nhưng ở trong tưởng tượng của Yến Đăng, sau khi được Thẩm Gia Thụ sưởi ấm, cho dù là tới một nơi hoàn toàn xa lạ, cậu vẫn sẽ biết cách chăm sóc chính mình, cố gắng để cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn.

Đoạn độc thoại này cũng giống như những gì Tất Thanh muốn nói. Đây là những tưởng niệm cùng kích động của Tất Thanh khi đang ở dị quốc tha hương, bên trong còn mang theo cảm xúc ngượng ngùng đối với những lời bộc bạch của chính mình, viết ra một phong thư vĩnh viễn không được gửi đi ra ngoài.

Vì thế, thanh âm của hắn càng thêm nhẹ nhàng, bên trong còn mang chút khoe khoang của thiếu niên khi nói chuyện với bạn bè: "Tôi đã thấy rồi. Giờ phút này, tôi biết mình không phải nhân vật chính của bi kịch. Tôi tràn đầy sức sống, tôi đứng dậy ngắm nhìn ánh đèn trong đêm tối, nhìn mọi thứ làm tôi kinh ngạc, nghe nhạc, đi dạo và ở bên những người tôi thích, tôi dám nói rằng vào lúc này, tôi đã có được hết thảy."

"Rất tốt, vị bạn học này thông qua." Diễn xong vai lão sư, Tạ Từ Thanh lập tức vỗ tay, biểu đạt sự tán thưởng của chính mình.

"Tạ ca, em đọc diễn cảm đoạn này thế nào? Có phải quá nhàm chán rồi không? Em xem những video nghệ khảo trên mạng, những học sinh đó đều đọc diễn cảm các bài thơ tương đối hùng hồn, hoặc là đoạn trích trong văn xuôi."

Xác thật là như vậy, bởi vì số lượng thí sinh tham gia nghệ khảo quá lớn, các lão sư ngồi nghe nhìn cũng sẽ mệt mỏi. Cho nên, hầu hết các thí sinh đều chọn các bài thơ dõng dạc hùng hồn một chút, hoặc là đọc diễn cảm văn xuôi, chỉ cần đem tình cảm biểu hiện đúng chỗ, liền dễ dàng làm các lão sư chú ý.

Nhưng đó là con đường của người bình thường, Yến Đăng không giống bọn họ.

Tạ Từ Thanh giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên, nhẹ giọng nói: "Yến Đăng của chúng ta không giống, em vừa đứng ở chỗ đó, ánh mắt của mọi người đều sẽ không tự chủ được mà rơi trên người em. Em có sức hút vô cùng cường hãn, trình độ của lời độc thoại vừa rồi, thậm chí vượt qua rất nhiều học sinh đã tốt nghiệp B ảnh, các lão sư tất nhiên sẽ cho em thông qua."

Trên thực tế, bởi vì Tôn Huy rất thích khoe khoang, bản phim thô quay hôm qua của Yến Đăng đã được truyền đến tay các lão sư ở B ảnh. Thấy được kỹ thuật diễn kinh người như vậy, hơn nữa Tôn Huy còn cằn nhằn cái gì mà tỉnh trạng nguyên, tỉnh trạng nguyên muốn thi vào B ảnh, Giáo ủy trường bên kia đã bắt đầu sôi trào, các lão sư cũng đã bắt đầu bát tiên quá hải mỗi người tự hiển thần thông, muốn đem hạt giống bảo bối này bắt vào trong túi mình, dốc lòng dạy dỗ.

Tỷ như, ân sư của Tạ Từ Thanh Bùi lão, Bùi Hải. Thông qua miệng của Tôn Huy, ông biết được hạt giống này đang cùng ái đồ của mình tụm chung một khối, quan hệ hai người cũng thập phần thân thiết. Cho nên sáng sớm cũng không giống như ngày thường ngủ nướng, vội vội vàng vàng liên hoàn call cho Tạ Từ Thanh, muốn gần quan được ban lộc.

Vừa lúc, lại có điện thoại gọi tới.

"Được rồi, em đi tắm đi, tắm xong chúng ta đi ăn cơm, anh nghe bụng em lại đang kêu."