Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 11.2

EDIT: HẠ

"Cảnh thứ 69, lần quay 1, action!"

Tất Thanh nghiêng ngả lảo đảo mà chạy vội về phía trước, hắn không biết chính mình muốn chạy tới nơi nào, trong lòng hắn lúc này chỉ có một ý niệm, hắn muốn chạy trốn.

Hắn muốn thoát đi hình ảnh khiến hắn cảm thấy sởn tóc gáy kia: Mẹ hắn, người từ trước đến nay luôn dạy hắn không thể hiện hỉ nộ ái nhạc ra ngoài, phải luôn khắc chế cảm xúc của chính mình, thế nhưng lúc này bà lại vuốt ve phần bụng đã hơi nhô lên của mình, tươi cười rạng rỡ giống như thiếu nữ rơi vào mối tình đầu nồng nhiệt. Người đó ôm lấy cánh tay người đàn ông, chỉ vào những món đồ chỉ dùng cho trẻ em và bà bầu để người bán hàng đóng gói lại, miệng không ngừng đóng đóng mở mở nói cái gì.

Người đàn ông nói câu gì đó, mẹ hắn mắt trợn trắng, tiếp đó lại nhịn không được mà nở nụ cười, tiến đến gần, hai người thân mật mà hôn lên. Bên cạnh nhân viên cửa hàng vẻ mặt hâm mộ mà nhìn một đôi vợ chồng đến tuổi trung niên vẫn còn ngọt ngào ấm áp.

Chính là, người đàn ông kia không phải ba hắn!

Nội tâm Tất Thanh không ngừng rít gào, hắn muốn xông lên hỏi mẹ mình vì cái gì lại xuất quỹ, vì sao lại muốn ly hôn, vì sao lại cùng ba của bạn thân hắn ở bên nhau.

Hắn muốn hỏi một chút người đàn ông này, ngươi có biết người phụ nữ trong lòng ngươi đã có chồng có con có gia đình hay không, ngươi có biết con trai của nàng là bạn tốt nhất với con trai ngươi hay không?

Nhưng hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể yếu đuối làm một kẻ đào binh, hoảng không chọn lộ mà chạy như bay giống như hắn mới là kẻ bị vạch trần gièm pha.

Mãi cho đến khi không cẩn thận mà té ngã, hắn mới phát hiện bản thân chạy về trường học, giống như một con chó chết mà quỳ ghé trên sân thể dục.

"Ai ai ai, Tất Thanh cậu làm sao vậy? Chạy bộ không nhìn đường sao?" Thẩm Gia Thụ mới vừa kết thúc huấn luyện, thời điểm ôm bóng rổ đi ngang qua sân thể dục nhỏ, hắn thấy được Tất Thanh đầy mặt kinh hoảng giống như đang bị chó đuổi mà chạy về phía hắn. Hắn còn không kịp chặn người, liền thấy đối phương phịch một tiếng, quăng ngã một cái thật đau.

Thẩm Gia Thụ nhìn ánh mắt trống rỗng của Tất Thanh, đôi mắt đỏ hoe, giống như một đứa nhỏ bị ủy khuất rất lớn nhưng không có chỗ phát tiết. Hắn vội vàng ném bóng rổ xuống chạy qua, đem người nửa đỡ nửa ôm mà đưa đến ghế dài ngồi xuống. Hắn nửa quỳ trên mặt đất, thật cẩn thận mà kéo ống quần Tất Thanh lên, mắt thấy trên đó đã bị trầu một mảng lớn da, hắn cau mày, trong miệng tê tê thanh, giống như người bị thương là hắn mà không phải Tất Thanh.

"Còn thật lâu mới đến tết, cậu có quỳ tôi cũng sẽ không cho cậu tiền lì xì nha! Vết thương này của cậu có chút nghiêm trọng, đất cát đều dính đầy lên vết thương!" Nói xong, hắn xoay người ngồi xổm trước mặt Tất Thanh, ý bảo đối phương nhanh bò lên, "Đi, tôi cõng cậu đi phòng y tế."

Đầu óc Tất Thanh lúc này thập phần hỗn loạn, hắn có chút mờ mịt mà nhìn chòng chọc lưng Thẩm Gia Thụ, thấy đối phương rất kiên nhẫn mà duỗi tay kéo hắn, ý bảo hắn nhanh chóng bò lên, nước mắt rốt cuộc nhịn không được mà rào rào đổ xuống.

Ở trong lòng Thẩm Gia Thụ, người anh em của hắn nơi nào cũng tốt, chỉ là quá kiệm lời. cho dù là vui vẻ, cậu ấy cũng chỉ khắc chế mà hơi nhếch lên khóe môi, chỉ có đôi mắt là không giấu được nhộn nhạo long lanh, nếu che lại đôi mắt, ngươi căn bản không thấy được ý cười của đối phương. Vì thế, hắn đã từng làm rất nhiều chuyện ngu xuẩn, chỉ vì muốn làm Tất Thanh vui vẻ, muốn nhìn xem thời điểm đối phương thất thố có hay không sẽ giống như người bình thường cười nói.

Thế nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, lần đầu tiên thấy Tất Thanh lộ ra cảm xúc lại không phải cười, mà là khóc.

Một đôi mắt chứa đựng đầy tuyệt vọng và thống khổ, gương mặt đẹp bởi vì khóc mà cơ bắp run rẩy biến hình, Tất Thanh giống như tuân theo một thủ tục kỳ quái nào đó, cho dù khóc cũng không dám phát ra bất kì âm thanh nào, tựa như đang diễn một hồi kịch câm.

"Tất Thanh, cậu làm sao vậy? Cậu gặp phải chuyện gì? Có thể cùng tôi nói sao?" Thẩm Gia Thụ vội vàng nhào qua, ngồi ở bên người Tất Thanh ôm lấy bờ vai của hắn, ở túi quần sờ xoạng được một tờ khăn giấy nhăn nhúm, thật cẩn thận mà giúp đối phương lau nước mắt.

Thẩm Gia Thụ cảm thấy có một đôi tay vô hình đang tiến vào ngực hắn, đem trái tim hắn xoắn chặt như siết khăn lông, đau đến hắn chỉ có thể không ngừng thở dốc.

Trước kia hắn từng nghĩ, nếu một ngày nào đó nhìn thấy Tất Thanh thất thố giống như người bình thường, hắn nhất định sẽ đem di động chụp lại hình ảnh đó, đem thứ này coi như hắc lịch sử mà lưu trữ, về sau dùng tới tống tiền Tất Thanh. Bất quá hiện tại khi hắn thật sự chứng kiến, toàn bộ đầu óc hắn chỉ có một ý niệm, hắn thà rằng Tất Thanh vĩnh viễn đều đeo dáng vẻ trang bức như trước kia cũng không muốn đối phương giống như hiện tại khóc tê tâm phế liệt.

"Có thể nói cho tôi biết sao? Tôi ở chỗ này, cậu đừng sợ, tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Cậu cùng tôi nói, nói ra sẽ tốt hơn, được không?" Thẩm Gia Thụ ngồi xổm ở trước mặt Tất Thanh, bắt lấy tay đối phương, muốn đem tâm ý của chính mình truyền đạt cho bạn tốt.

Tất Thanh hít một hơi thật sâu, hai mắt đẫm lệ mông lung mà nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của Thẩm Gia Thụ, hắn có rất nhiều lời muốn nói, hắn muốn hỏi Thẩm Gia Thụ có biết ba cậu ta muốn tái hôn không? Cậu có biết người ông ta muốn tái hôn là mẹ của tôi không? Cậu có biết ông ta rõ ràng biết mẹ tôi đã có chồng có con còn cùng bà phát sinh quan hệ ngoài giá thú không? Cậu biết bà sau khi xuất quỹ còn mang thai hài từ của ba cậu, hơn nữa tất cả mọi người ở nơi làm việc đều biết đến, bây giờ người trong nhà còn khuyến khích ba ba tôi mang tôi đi xét nghiệm DNA không?

Miệng đóng đóng mở mở, rõ ràng muốn nói rất nhiều, nhưng khi nói ra lại chỉ hỏi được một câu; "Nếu có một ngày, tôi và Trịnh Tâm cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai trước?" Tất Thanh gắt gao nắm chặt tay, hàm răng cắn chặt, môi cũng trở nên xanh trắng, giống như câu hỏi này liên quan đến vận mệnh tương lai của hắn.

Rõ ràng hắn nhấp môi rất chặt, không có phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng là, đôi mắt kia giống như đang gào rống, gào rống rằng: Chọn tôi, cầu cậu chọn tôi đi! Cho dù là lừa gạt tôi cũng được, chỉ cần có thể chọn tôi!

Thẩm Gia Thụ bị vấn đề này làm cho không hiểu gì, theo bản năng mà nói: "Tôi khẳng định sẽ cứu Tâm Tâm trước. Lão đệ, cậu khóc đến choáng váng rồi hả, cậu bơi so với tôi còn nhanh hơn, đã lấy quá quán quân, còn cần tôi cứu sao?"

À, quả nhiên.

Đối với ba, mặt mũi là quan trọng nhất, cho dù trong lòng có hoài nghi cũng không muốn dẫn hắn đi xét nghiệm DNA, cứ như vậy mà bỏ lại hắn sau đó rời khỏi.

Đối với mẹ, tình yêu của bà là quan trọng nhất, vì phần tình yêu này, bà có thể không cần danh dự, vứt bỏ trách nhiệm với gia đình và con cái.

Đối với người bạn tốt nhất Thẩm Gia Thụ, người quan trọng nhất là người trong lòng, chỉ khi hắn và Trịnh Tâm không xảy ra xung đột, bọn họ mới là bạn bè tốt.

Không có người nào chịu xem hắn đặt ở vị trí quan trọng nhất!

Là bởi vì hắn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện an phận, cho nên cảm xúc của hắn, ý tưởng của hắn, những gì hắn yêu cầu đều không quan trọng, tất cả đều có thể bị xem nhẹ sao?

Nghĩ tới những điều này, Tất Thanh tiếp nhận khăn giấy trong tay Thẩm Gia Thụ, động tác ưu nhã mà lau khô nước mắt trên mặt, còn thuận tay mà vuốt lại mái tóc vì chạy nhanh mà rối loạn của mình. Theo một loạt động tác này, những kích động như muốn kích phát ra khi nãy đều giống như bọt nước mà từng chút một tan biến.

Hắn hơi kéo khóe miệng, cười mỉa mai với Thẩm Gia Thụ, không hề giấu giếm ác ý, lời nói giống như đao nhọn mà đâm đi ra ngoài: "Thẩm Gia Thụ, cậu không phải luôn nói hận không thể cùng tôi làm thân huynh đệ sao? Cậu hiện tại có thể được như nguyện, mẹ tôi một tuần trước vừa mới ly hôn với ba tôi, rất nhanh sẽ gả cho ba cậu, mang theo tôi cùng nhau tiến vào Thẩm gia. Đúng rồi, bà ấy mang thai, bảy tháng sau liền sẽ có một đệ đệ cùng chúng ta có chung huyết thống, cậu, vui vẻ sao?"