Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 9.2

EDIT: HẠ

Bên này Yến Tạ hai người còn không biết nữ chính muốn nháo ra chuyện xấu. Yến Đăng cùng Tạ Từ Thanh đang vừa thảo luận cảnh diễn ngày mai vừa đi ra cổng trường. Vừa đến cổng trường, hai người liền nhìn thấy Hứa Học Cần mang dáng vẻ giống như Hoàng Thế Nhân đi thu nợ, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Yến Đăng.

"Ôi, đây không phải là Yến đại minh tinh của chúng ta sao!"

"Khụ, Cần Cần, giọng nói này của cậu, ha ha ha ha, thật sự đặc biệt thích hợp đi l*иg tiếng phim cổ trang."

Hứa Học Cần nhào lên, vòng tay quanh cổ Yến Đăng, bi phẫn nói: "Đã nói cùng nhau đi ăn lẩu niêu, cậu lại cho tôi leo cây! Leo cây xong còn chạy tới đoàn phim đóng phim, tâm linh của tôi đã chịu tổn thương rất lớn! Trừ phi cậu lấy được chữ ký của Tạ Từ Thanh và Hàn Khả Nhi tới đây, hơn nữa còn phải có chữ viết tay của hai người đó tôi mới chấp nhận bỏ qua cho cậu!"

Tạ Từ Thanh tiến lên đem Hứa Học Cần kéo xuống: "Cậu siết chặt như vậy, Yến Đăng sẽ không thoải mái."

Người này là ai? Hứa Học Cần nhìn thoáng qua Tạ Từ Thanh đang mặc giáo phục, còn đội mũ đeo khẩu trang kín mít, mắt trợn trắng nói, "Không có mắt sao, tôi đang cùng huynh đệ của mình liên hệ cảm tình. Này, Yến Đăng, tiểu tử này là ai, cậu lại cõng người ta đi thông đồng dã nam nhân à?"

Yến Đăng quả thực bị Hứa Học Cần làm cho chấn kinh rồi, cho dù Tạ Từ Thanh che tương đối kín, nhưng đứng gần nhau như vậy, cậu ta còn nói chính mình là tử trung phấn của người ta, thế mà thần tượng ở ngay trước mắt lại nhận không ra?

Hắn lén lút đem khẩu trang của Tạ Từ Thanh kéo xuống, sau đó lập tức mang lên, duỗi tay che miệng Hứa Học Cần, "Giới thiệu một chút, đây là dã nam nhân tôi mới thông đồng được, Tạ Từ Thanh."

Dã nam nhân, thông đồng...

Lỗ tai Tạ Từ Thanh lại bắt đầu phiếm hồng.

Vãi, ngọa tào?!

Chân Hứa Học Cần mềm nhũn, hắn vừa rồi còn ở trước mặt thần tượng hô to gọi nhỏ, còn nói thần tượng là dã nam nhân?

Thừa dịp hắn còn choáng váng, Yến Đăng từ trong lòng hắn lấy ra quyển sổ, "Được rồi, hiện tại cũng không còn sớm, cậu không đói bụng à, nhanh về nhà đi. Sổ này tôi cầm trước, thứ hai sẽ trả lại cậu, tất nhiên trên đó sẽ có thứ cậu muốn."

Tạ Từ Thanh cũng gật đầu, "Tôi sẽ đưa thêm cho cậu poster kèm chữ ký." Đây là bạn bè của Yến Đăng, có thể đưa thêm một phần phúc lợi.

Hứa Học Cần ngây ngốc đến không biết hôm nay là ngày nào, hắn ngơ ngẩn vẫy vẫy tay với Yến Đăng, xoay người rời đi, chỉ là tư thế đi đường giống như có chút phiêu.

"Tạ ca, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm." Yến Đăng vuốt cái bụng đang thầm thì kêu vang của mình, phun tào nói: "Đoàn phim của chúng ta cũng thật nghèo, ngay cả cơm chiều cũng không quản. Nghèo như vậy, đến thù lao đóng phim của nam số hai cũng chỉ được hơn một vạn, à, đúng rồi, thù lao đóng phim của anh được bao nhiêu vậy Tạ ca?"

Nói xong lời này liền cảm thấy chính mình hỏi vấn đề có chút quá phận, Yến Đăng hơi hối hận, cũng bởi vì khi ở chung với Tạ Từ Thanh quá mức hòa hợp thoải mái, rõ ràng vừa nhận thức không đến bốn ngày, lại cảm giác giống như đã nhận thức rất lâu, cho nên không tự chủ được coi hắn như người thân cận.

"Không có thù lao đóng phim, thù lao đóng phim đều đổi thành tiền đầu tư, khụ, đại khái chiếm một phần tư vốn đoàn phim." Tạ Từ Thanh không hề cảm thấy bị mạo phạm, ngược lại hắn trả lời thực nghiêm túc.

Nhìn ánh mắt trong suốt của đối phương, chút hối hận vừa mới dâng lên của Yến Đăng cũng hoàn toàn biến mất, trong lòng lại ấm lại mềm, người này sao có thể tốt như vậy, đáng yêu như vậy! Quả nhiên là một đại khả ái siêu cấp vô địch đáng yêu!

"Vậy thì em nhất định phải diễn thật tốt, vì chất lượng bộ phim này mà cống hiến toàn bộ sức lực của mình! Giúp Tạ ca kiếm thêm thật nhiều tiền."

Tạ Từ Thanh nghĩ nghĩ, nói: "Có lẽ cũng không kiếm được bao nhiêu, mấy năm nay phim vườn trường thế này có rất nhiều, khán giả đã sớm cảm thấy nhàm chán. Tôi cảm thấy chỉ cần không lỗ, chính là đã kiếm lời." Hắn nghĩ thầm, Yến Đăng như thế nào có thể khiến người yêu thích như vậy, giống như chỉ cần ở chung nhiều hơn một lát, hắn lại càng thích Yến Đăng một chút.

"Tạ ca, theo cách nói xã giao của người trưởng thành, anh hẳn nên nói với em: Ai, Yến Đăng cậu đã nói như vậy, tôi thật sự rất vui, cảm ơn cậu."

"Tôi là thật sự rất vui vẻ. Hơn nữa bộ phim này quả thực có khả năng cao không kiếm được tiền."

"..." Tuyệt vời!

Loại thẳng nam sắt thép không hiểu phong tình này làm Yến Đăng cảm thấy quen thuộc đến quỷ dị, giống như hắn đã từng gặp qua một người giống như vậy, chỉ là tìm kiếm thật lâu trong dòng sông ký ức cũng không tìm thấy mà thôi.

Sau khi ăn uống no đủ, Tạ Từ thanh mang theo Yến Đăng đi tới phòng tập thể thao của khách sạn.

Nhìn Tạ Từ Thanh cởϊ áσ khoác, lộ ra nửa người trên đường cong cơ bắp phi thường xinh đẹp, Yến Đăng nhịn không được hâm mộ chậc lưỡi: "Tạ ca, anh quả nhiên là người có tự giác siêu cao." Vừa nói còn nhịn không được mà vươn tay sờ qua hai lần, xúc cảm thực tốt, từng khối cơ bắp giống như sắt thép được vây trong một tầng tơ lụa, tràn ngập hormone nam tính.

Có lẽ bởi vì chính mình còn đang trong thời kỳ phát triển, hơn nửa tháng này hắn buông ra ăn uống, cũng nỗ lực luyện tập, cơ thể hắn đã có thêm chút thịt, nhưng cơ bắp cùng dáng người gì đó còn không thấy bóng dáng.

Lòng bàn tay ấm áp lướt qua làn da, cảm giác kỳ lạ kia lại lần nữa xuất hiện, đầu quả tim của hắn nhất thời nóng lên, vô cùng ngứa ngáy. Nhìn trong mắt đối phương tràn ngập hâm mộ, lần đầu tiên trong cuộc đời Tạ Từ Thanh cảm thấy việc khoe khoang thế này cũng không tệ lắm. Hắn nhanh chóng đem quần áo thoát đến sạch sẽ, chỉ để lại một cái qυầи ɭóŧ, âm thầm dùng sức căng chặt cơ thể, đem cơ bắp toàn thân triển lộ ra, còn âm thầm dạo qua dạo lại một vòng, hướng Yến Đăng triển lãm kết quả rèn luyện của mình.

Oa nga, cơ ngực cơ bụng còn có nhân ngư tuyến, xuống chút nữa...

"Phốc ha ha ha ha." Yến Đăng phụt cười, chỉ vào qυầи ɭóŧ của Tạ Từ Thanh, hài hước nói: "Quả nhiên tôi đoán không sai! Tạ ca anh chính là siêu cấp thẳng nam lại muộn tao, mặc qυầи ɭóŧ tam giác eo siêu thấp, nha, có phải hay không bên trong còn mang vòng treo, trách không được tiền vốn lại đủ như vậy"*

*Đoạn này tui dịch sát nhất có thể thôi chứ tui chưa thấy qυầи ɭóŧ nam bao giờ, nếu mô tả sai sót gì các anh chị em bạn dì bỏ qua cho tui nha ^^ Tiện thể giải thích từ muộn tao: Bề ngoài thanh cao nội tâm thiếu nữ :)), nghĩa rộng hơn thì là trong ngoài bất nhất.

Vai rộng eo nhỏ, mông vểnh chân dài, nói thật, làm đàn ông, đối với dáng người gợi cảm như vậy, ai cũng sẽ hâm mộ cùng ghen tỵ. Yến Đăng giơ tay cởϊ qυầи áo của mình, hướng về phía gương nhìn nhìn, ôi, hoàn toàn là dáng vẻ của một con gà luộc, siêu ghen ghét Tạ ca nha!

Cái, cái gì vòng treo, còn có tiền vốn!

Tạ Từ Thanh cảm thấy mặt mình lại nóng lên.

Bị Yến Đăng dùng ánh mắt chói lọi qua lại dò xét, vừa mới nãy tâm tình còn vô cùng bằng phẳng muốn triển lãm dáng người, lúc này Tạ Từ Thanh lại vội vàng chạy tới lấy khăn tắm quấn quanh hông chính mình. Hắn tổng cảm thấy nếu không che lại, khả năng sẽ có sự tình kỳ quái nào đó phát sinh.

Quay đầu liền thấy Yến Đăng cũng đã thoát đến chỉ còn một cái quần đùi, hai tay chống eo, bày ra dáng vẻ chán nản mà nhìn chính mình trong gương.

Làn da Yến Đăng là màu sữa trắng nõn sạch sẽ, dáng người quá mức gầy yếu, thậm chí còn nhìn thấy rõ được từng cây xương sườn, theo thiếu niên cử động, xương cánh bướm hơi hơi nhô ra như muốn đâm thủng làn da. Bất quá thiếu niên có tỉ lệ dáng người rất tốt, một đôi chân thẳng tắp thon thả, chỉ cần nuôi béo một chút, về sau tuyệt đối sẽ là một cái móc treo quần áo.

"Này, đây là cái gì?!" Ánh mắt Tạ Từ Thanh hơi dừng lại, khi nãy đứng xa còn không thấy rõ, lúc này vừa đến gần, hắn mới nhìn thấy trên lưng thiếu niên trải rộng nhàn nhạt vết sẹo, cánh tay còn có không ít vết sẹo lồi hình tròn.

Yến Đăng vội vàng quay đầu xem, lúc này mới phát hiện trên người hắn còn lưu lại vết sẹo. 026 cái đồ không đáng tin cậy này, không phải đã nói giúp hắn cường hóa toàn diện thân thể rồi sao, như thế nào mấy thứ này còn không hoàn toàn biến mất?

026 nếu có thể nghe được tiếng lòng của hắn, tuyệt đối sẽ ủy khuất phát khóc: Đại ca, những vết sẹo trên người ngươi căn bản là quá sâu, ta đã giúp ngươi cường hóa hai lần thân thể mới có thể đạt đến hiệu quả không nhìn gần sẽ không thấy được như hiện tại, nó còn hao phí tiền vốn không nhỏ, tốn rất nhiều năng lượng mới làm được như vậy đó biết không?

Tạ Từ Thanh nhìn những vết thương cũ này, muốn duỗi tay sờ sờ, giống như có thể xuyên qua thời gian, an ủi tiểu Yến Đăng thời điểm vừa mới bị thương. Bàn tay đến một nửa lại không tự chủ được rũ xuống, những vết thương này thực sự quá nhiều, rậm rạp, biết rõ vết thương đã sớm khép lại, nhưng hắn vẫn không dám sờ, sợ làm Yến Đăng đau.

Thấy vành mắt của Tạ Từ Thanh phiếm đỏ, nhấp miệng, vẻ mặt cực kỳ đau lòng, trong lòng Yến Đăng như chảy qua một dòng nước ấm.

Lần đầu tiên trong đời, hắn mới nhắc tới đoạn thời gian tăm tối kia cho người khác.