Sau Khi Xuyên Nhanh Trở Về Tôi Thành Ảnh Đế

Chương 1.3

EDIT + BETA: Hạ

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch giống như bị sét đánh của tóc lam, Yến Đăng nhịn không được mà thương hại, hắn lại châm thêm một điếu thuốc, hung hăng hút một ngụm, nói: "Trước khi tới đây có phải có người nói với cậu, bảo cậu không cần ra tay quá tàn nhẫn, chỉ cần đánh gãy chân gãy tay của tôi là được, không bị thương quá nặng thì ba cậu sẽ giúp cậu giải quyết hậu quả, phải không? Hiện tại đã là mấy tháng cuối năm học lớp 12, chưa đầy nửa năm nữa sẽ thi đại học, tôi bị gãy chân gãy tay, hoặc không cẩn thận bị cậu đánh chết, ba cậu có thể giải quyết được không? Nếu tôi gặp chuyện không may, sự tình phía sau thế nào nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết đi."

"A?" Tóc lam hiện tại gần như đã chết máy, lúc này cậu ta chỉ biết phát ra âm thanh không có ý nghĩa gì.

"Yến, Yến Đăng, tôi đã chọn bánh mì mới cho cậu, mới làm hôm nay, cậu mau ăn đi." "Bánh mì" thiếu niên mang theo một túi nilon lớn trở về, nghe âm thanh vang dội phát ra từ bụng Yến Đăng, cậu ta rất là chân chó mà lấy bánh mì ra, xé mở một gói bánh đưa cho Yến Đăng.

"Cảm ơn cậu, ăn rất ngon." Sau khi Yến Đăng nhận bánh, hắn vội vàng ăn từng ngụm từng ngụm lớn, tinh bột bị nước bọt thủy phân tản ra hương vị thơm ngọt, làm cái bụng đói khát đã lâu của hắn vô cùng hạnh phúc.

Thấy Yến Đăng ăn ngấu nghiến, ngay cả vụn bánh mì rơi vào tay cũng bị hắn nhét vào trong miệng ăn sạch, "bánh mì" thiếu niên càng cảm thấy chua sót, vội vàng vặn một lọ nước khoáng đưa ra, dặn dò nói: "Ăn từ từ ăn từ từ, uống chút nước cho đỡ nghẹn đi, tôi mua rất nhiều, không cần vội."

Ăn liền bốn cái bánh mì, uống hết một chai nước, dạ dày Yến Đăng rốt cuộc mới thoải mái hơn một chút, hắn than nhẹ một tiếng, cảm giác được ăn no quá hạnh phúc, ngày khác lại đi tìm lão sư xin giúp đỡ một chút, nếu không chính mình sẽ bị đói chết.

"Được rồi, các cậu cũng trở về hết đi, thương thế của các cậu cũng không động đến xương cốt, đau hai ngày là khỏi thôi." Được ăn uống đầy đủ làm tâm tình Yến Đăng tốt hơn rất nhiều, hắn lấy từ trong ví tóc lam ra năm sáu tờ tiền, hướng về mấy thiếu niên phất phất tay, lảo đảo mà biến mất ở chỗ ngoặt.

Có tiền, liền không cần phải về căn lều tứ bề lọt gió trước kia nữa. Hắn sẽ đi tìm một khách sạn giá rẻ, tốt nhất trong phòng có nhà vệ sinh để hắn có thể tắm nước nóng.

Rất nhanh, Yến Đăng tìm được một khách sạn nhỏ, mỗi ngày tốn 35 tệ, một phòng đơn rộng khoảng 10 mét vuông, hắn rất biết đủ mà cảm thấy hài lòng. Dù bị chủ nhà răng vàng ố mắng nhiếc, hàng xóm chửi rủa không ngừng nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn.

Đứng trong phòng tắm nhỏ đến mức không có chỗ để xoay người, cảm thụ dòng nước ấm lướt qua làn da, toàn bộ lỗ chân lông đều như được nở ra, vô cùng thoải mái, Yến Đăng khẽ hừ một giai điệu, xoa xoa thân thể mãi cho đến khi da thịt đỏ bừng mới chưa đã thèm mà đi ra ngoài.

Quần áo giặt sạch sẽ rồi phơi trước lò sưởi, Yến Đăng chui vào trong chăn, hít một hơi thật sâu, mùi thuốc sát trùng tràn vào xoang mũi, mắt vừa nhắm lại đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi tỉnh lại, Yến Đăng vẫn còn có chút ngây ngốc, thẳng đến khi cách vách truyền đến tiếng ân ân a a kỳ quái, hắn mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.

Đêm qua hắn ngủ không được ngon, không biết có phải do vận động quá nhiều hay không, hắn mơ thấy hành trình xuyên qua các thế giới khác nhau của mình, mỗi thế giới giống như đèn kéo quân không ngừng chạy qua. May mắn 026 đã giúp hắn loại bỏ tình cảm nhiều lần, ký ức gần ngàn năm này hiện tại giống như bị phủ thêm một tầng sa mỏng, ký ức mơ hồ mông lung, giống như khi xem được một bộ phim cảm động lòng người, xem xong rồi nhớ kỹ, nhưng một thời gian dài trôi qua, những chi tiết trong bộ phim chậm rãi phai nhạt, bộ phim đó cũng không còn khiến người ta xúc động nữa.

Yến Đăng xoa xoa mặt, cầm di động hôm qua lấy được của tóc lam nhìn thời gian, đã 6 giờ 10 phút.

Hình như lớp ôn tập buổi sáng bắt đầu lúc 6 rưỡi?

Má ơi!

Yến Đăng nhe răng trợn mắt mà bò dậy, vừa mặc quần áo vừa dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng rửa mặt, sau đó vội vàng chạy như điên ra cửa.

Cố nhân cái gì, đã từng cái gì, đều đã bị điểm danh sáng sớm đá bay, một mảnh cũng không còn.

Nếu hắn nhớ không lầm, lão Phùng chủ nhiệm lớp chính là sát thủ thiết huyết vô tình, ông ấy cực kỳ nghiêm khắc, cũng rất độc miệng. đối xử với học trò đều bình đẳng như nhau, phàm là học sinh lạc vào tay ông, ông có thể lải nhải đến mức học trò đó phải hoài nghi nhân sinh.

Có lẽ trận đánh nhau hôm qua đã mở khóa tiềm năng cơ thể của hắn, Yến Đăng vẫn có thể đến phòng học trước giờ vào lớp gần chục phút, vừa liếc mắt đã thấy lão phùng đang cầm cuốn sổ đi qua chỗ ngoặt, dáng vẻ này là đã chuẩn bị "võ trang" đầy đủ để đi bắt người.