Mê Muội Em Gái Của Bạn Thân

Chương 13

Vân Ngạn đoán được cô sẽ gọi lại cho mình, chỉ không ngờ là cô gọi sớm thế. Điện thoại được kết nối, bên kia truyền đến tiếng gió ù ù: “Vân Ngạn, anh có ý gì thế hả?”

Vân Ngạn hiểu cô đang nói đến chuyện gì, âm thanh trầm thấp của anh thong thả hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”

“Thứ này quá quý giá, em không thể nhận được.”

Trong tay An Thính Miên là một chiếc vòng tay phỉ thúy có hoạ tiết một đôi cá. Trước kia cô từng vô tình nghe Vân Mộc nói qua, lúc chị ấy và anh trai sinh ra, mỗi người đều được ông bà nội tặng cho một món trang sức phỉ thúy định chế. Vân Mộc giữ khấu bình an có hoa văn một đôi cá, còn Vân Ngạn giữ chiếc vòng tay đang nằm trên tay cô đây.

Vân Mộc nói với cô rằng, khấu bình an của chị ấy chỉ được tặng cho người chị ấy thật sự yêu thương, vòng tay của Vân Ngạn cũng tương tự như vậy.

Mà bây giờ vòng tay của anh đang nằm trên tay cô.

Vân Ngạn không biết phải làm sao nữa. Có phải anh đã hơi vội rồi không? Cô gái nhỏ vừa đồng ý kết hôn với anh, là anh đã bắt đầu bày tỏ tâm tư của mình rồi, không biết như vậy có đúng không nữa.

Anh có thể khẳng định cô nàng không bài xích sự tồn tại của anh và cả những đυ.ng chạm của anh. Nhưng liệu có phải chỉ cần là người kết hôn với cô thì cô đều sẽ không bài xích không? Vân Ngạn không dám tưởng tượng. May mà người kết hôn với cô là anh.

Nhưng anh vẫn để ý những ý kiến của cô. Vân Ngạn thở dài, đành thoả hiệp: “Bây giờ cứ để vòng tay ở tạm chỗ em đi. Nếu một năm sau, em cảm thấy chúng ta không hợp, khi ấy hãy trả lại anh, được không?”

Vân Ngạn dè dặt hỏi thử. Nói thật, anh hi vọng mình vĩnh viễn không phải lấy lại chiếc vòng tay này.

“Ừm, được rồi.” Không cho người ta phản đối chút nào. Anh đã nói đến vậy rồi, nếu từ chối anh thì cũng không hay lắm.

Vân Ngạn thở dài một hơi thật nhẹ nhõm. Anh rất cần cô tạm thời quên chuyện này, bèn chuyển đề tài: “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi trước đi. Thứ sáu anh đến đón em về nhà.”

An Thính Miên nghĩ bây giờ chắc anh cũng đến giờ ngủ rồi. Sáng nay vì phải đi Cục Dân chính với cô mà anh cố tình dời cuộc họp đến sáng mai, vậy nên sáng mai anh phải dậy sớm. Cuộc gọi này của cô chắc là đã đánh thức anh.

“Được, anh nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Hai người không nói thêm gì. Vân Ngạn đang chờ An Thính Miên cúp máy.

Sau khi ngắt cuộc gọi, An Thính Miên hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng đi vào phòng. Cô đóng cửa lại, dọn dẹp quà trên bàn gọn gàng rồi mới về nằm lại trên giường.

Dù đêm đã khuya nhưng An Thính Miên vẫn còn rất tỉnh táo. Thôi, có chuyện gì thì chờ đến thứ sáu rồi nói vậy.

* * *

Quả nhiên đoạn thời gian này Vân Ngạn không tiếp tục tìm cô nữa, tin nhắn cũng chẳng thấy nhắn. Đúng là vợ chồng plastic (*), An Thính Miên nghĩ thế.

(*) plastic (nhựa): chỉ mối quan hệ giả dối, bằng mặt mà không bằng lòng.

Nhưng cô nào biết Vân Ngạn không gọi điện thoại cho cô là vì không muốn cô nhớ lại chuyện chiếc vòng tay.

Thứ sáu, tiết cuối cùng kết thúc cũng đã gần 5 giờ chiều, An Thính Miên chuẩn bị về phòng ngủ thu dọn cặp sách xong sẽ ra ngoài ăn cơm với bạn cùng phòng.

Nào ngờ cô dọn sách vở xong, xuống đến lầu thì gặp một vị khách không mời mà đến.

Lúc bọn họ xuống lầu, chợt phát hiện bên dưới ký túc xá của bọn họ có rất nhiều người đang túm tụm quanh thứ gì đó.

Có người thấy An Thính Miên xuất hiện ở cửa thì hô to: “Nữ chính tới!”

An Thính Miên còn chưa rõ chuyện gì thì thấy đám đông tự động tản ra, để lại cho cô một lối đi.

Một nam sinh cô không hề quen biết đang đi về phía cô, trên tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ như lửa. Những người xung quanh đều đang ồn ào.

“Chào đàn em.”

An Thính Miên nhìn người bên cạnh, không xác định được có phải chàng trai đang gọi cô hay không.

Chàng trai thoạt nhìn thì tương đối trưởng thành, ước chừng cao khoảng một mét tám mấy, nhưng An Thính Miên có thể biết chắc rằng chàng trai không cao bằng Vân Ngạn.

“Thính Miên.”

Chàng trai gọi tên cô. Được rồi, An Thính Miên có thể xác định người được gọi là cô rồi. An Thính Miên có hơi không biết làm sao nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, lễ phép chào hỏi: “Chào bạn học.”

Hình như cô không biết cậu là ai.

Mọi người xung quanh có hơi buồn cười. Hoá ra nữ chính hôm nay còn chẳng biết người ta là ai.

Kim Lam nhận ra An Thính Miên đang lúng túng nên tiến lên kéo lấy ống tay áo cô, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai cô: “Cậu ta là đàn anh ở khoa máy tính kế bên khoa tụi mình đó. À, đúng hơn là hotboy khoa người ta, là cái người theo đuổi cậu từ hồi cậu năm nhất đấy.”

An Thính Miên cảm thấy thật ra cũng không cần giới thiệu hai câu cuối cho lắm. Nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ vẻ như không có chuyện gì: “Chào đàn anh ạ.”

Chàng trai cũng chẳng để tâm đến chuyện cậu là ai mà An Thính Miên cũng không biết, bởi những chuyện này chẳng là gì so với chuyện hôm nay.

Cậu vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, đôi mắt đen nhìn về phía cô, giọng nói ôn hoà: “Chào đàn em Thính Miên, anh là Vương Kinh. Từ lần đầu tiên em bước chân vào trường là anh đã bắt đầu chú ý đến em rồi…”

Phạm Nghệ Huyên vẫn luôn cau mày. Sao người này lại chẳng biết phải trái gì vậy, Thính Miên đã từ chối từ lâu rồi mà.

Sao đó Phạm Nghệ Huyên đảo mắt qua lại một vòng. Giỏi quá chú em, cô ấy nhìn thấy một người đàn ông đang nhíu chặt mày nhìn chằm chằm An Thính Miên.

An Thính Miên sắp xong rồi.

An Thính Miên còn chưa nghe Vương Kinh giới thiệu xong, Phạm Nghệ Huyên đã nhanh chóng lại gần nhắc nhở cô, ý bảo cô nhìn sang bên cạnh.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn là bị doạ hết hồn. Ánh mắt của anh sắc lẹm như chim ưng chăm chú nhìn cô, như thể một giây nữa sẽ bắt cô nhốt ngay vào l*иg vậy.

An Thính Miên bỗng dưng chột dạ, có cảm giác như quái nữ to gan bị bắt vậy. Nhưng nghĩ ngược lại thì dù sao cũng không phải là cô tỏ tình người ta, cô sợ gì chứ.

Nhưng chuyện quan trọng khẩn cấp bây giờ là phải xử lý hiện trường này.

Chàng trai đi thổ lộ tình cảm bấy giờ vẫn chưa nhận ra sự hoảng loạn của cô.

Mọi người xung quanh đều nhao nhao “Đồng ý đi, đồng ý đi”.

“Đàn anh, trước hết, em rất cảm ơn lòng mến mộ của anh. Tiếp theo, em không định yêu đương khi còn đi học. Hơn nữa, năm nay đàn anh đã là năm tư, chắc hẳn rất bận rộn, hai người chúng ta không hợp đâu. Một lần nữa, cảm ơn lòng mến mộ của anh.”

An Thính Miên nói chuyện rất lễ phép, vừa từ chối cậu ta vừa tìm bậc thang cho cậu ta xuống. Nhưng thanh niên ấy mà, càng cấm thì càng làm.

“Đó đâu phải chuyện gì to tát đâu. Nếu anh đã muốn thổ lộ với em thì chắc chắn anh cũng đã có tính toán riêng cho mình.”

An Thính Miên rất muốn mắng anh ta tại chỗ. Bà đây cho anh bậc thang rồi mà anh còn láo nháo.

Nhưng muốn cũng chỉ là muốn thôi, An Thính Miên chắc chắn không dám làm thật.

An Thính Miên đang lúc cùng đường hết lối, người đàn ông nãy giờ vẫn im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.

“Bạn học, cậu nói xong chưa?”

Vương Kinh nhìn sang phía phát ra âm thanh thì thấy một người đàn ông cao lớn, người mặc suit, chân đi giày da đường hoàng. Tuy anh nói chuyện với giọng điệu dịu dàng nhưng lại khiến người ta có cảm giác nguy hiểm khó nói thành lời.

“Nói xong rồi thì tôi dẫn người đi nhé.”

Nghé con mới sinh không sợ cọp, Vương Kinh từng thấy người đàn ông này. Anh ta là người đã chở An Thính Miên về vào sáng thứ hai, đoán chắc rằng anh không phải anh trai An Thính Miên. Vì anh trai An Thính Miên cậu cũng từng gặp rồi, không giống người đàn ông luôn mặc tây trang trước mặt này chút nào.

Trong lòng cậu tuy bất bình nhưng ngoài mặt vẫn che giấu rất tốt: “Anh là anh trai Thính Miên sao? Tôi muốn nói với cô ấy thêm vài câu, có được không?”

Người đàn ông nhìn rõ ràng chút ý đồ cỏn con này của chàng trai. Cậu ta không thích sự xuất hiện của anh mà còn giả vờ lễ phép, nhất là khi nghe thấy cậu ta gọi cô gái nhỏ của anh là “Thính Miên”, anh trở nên rất khó chịu.

Vở kịch này Vân Ngạn không rảnh diễn cùng cậu ta, đến đáp lại cũng thấy lười. Anh quay đầu nhìn An Thính Miên, hạ giọng hỏi:

“Về nhà không?”

Tuy rằng có thể sẽ vào miệng cọp, nhưng bây giờ An Thính Miên cũng chỉ có duy nhất một lựa chọn. Từ chối ai chứ không thể từ chối anh được!

“Dạ.” An Thính Miên ngoan ngoãn trả lời khiến Vân Ngạn rất hài lòng. Anh chờ cô giải quyết xong thằng nhãi trước mặt này.

“Đàn anh Vương Kinh, rất cảm ơn lòng mến mộ của anh.” An Thính Miên lặp lại câu này một lần nữa: “Nhưng tôi không thích anh, mong rằng anh cũng đừng thích tôi nữa. Vẫn còn nhiều cô gái xứng đáng với tình cảm của anh hơn tôi.”

Nếu cho anh bậc thang rồi mà anh còn không chịu xuống thì kệ anh chứ: “Giờ tôi muốn về nhà với anh trai tôi.”

Nói xong, An Thính Miên rời đi ngay cùng Vân Ngạn, không ngoái đầu lại lấy một cái.

Sau khi ra ngoài rất lâu An Thính Miên mới phát hiện. Á, còn bạn cùng phòng của cô thì sao?

Ba người bọn Kim Lam đứng tại chỗ nhìn hai người càng lúc càng đi xa, có hơi sượng trân. Ấy, chẳng phải đã bảo là đi ăn chung với nhau hả?

Ba người cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu chỉ đành nhún vai. Xem ra chuyến này chỉ có ba người bọn cô đi ăn với nhau thôi.

An Thính Miên ngồi vào ghế phụ, cô nhắn lên nhóm “Phòng ngủ cuốn em về”.

An Thính Miên: Xin lỗi nha, tớ bị ấm đầu nên kéo anh trai chạy mất.

Kim Lam: Anh cậu đó hả?

Phạm Nghệ Huyên biết chuyện sương sương: …

Diệp Khuynh: Có biến.

An Thính Miên mặt không đỏ, tim không đập: Bạn của anh ruột thì cũng là anh mà?

Kim Lam: Nghe cũng đúng.

Phạm Nghệ Huyên đâu quan tâm nhiều thế: Uầy, sắc mặt tên Vương Kinh sau khi cậu rời đi ấy, chậc chậc chậc chậc.

Diệp Khuynh: Ha ha ha ha ha ha.

Kim Lam: Thính Miên đã cho cậu ta bậc thang rồi mà cậu ta còn không chịu, anh trai người ta tới rồi mà chết cũng không tha nữa.

Phạm Nghệ Huyên: Chà, Thính Miên ~ anh trai của cậu ấy?

Rồi xong. An Thính Miên ôm điện thoại nhìn sang người đàn ông đang tập trung lái xe bên cạnh.

Diệp Khuynh: Kèo căng nha, cẩn thận anh ấy mách anh trai cậu đấy.

Bọn cô đều biết An Thính Miên có một người anh trai cực kỳ cưng chiều em gái. Theo như lời phỉ nhổ của An Thính Miên thì rất nhiều người theo đuổi cô đều bị anh ấy bóp chết từ trong trứng. Mặc dù An Thính Miên cũng không nghĩ đến chuyện yêu sớm, nhưng động thái của anh trai cô vẫn quá buồn cười, ừ ~ thì, cũng có hơi xót xa.

Nhưng An Thính Miên biết chắc chắn anh sẽ không nói cho anh trai cô biết. Bởi vì bây giờ anh mới chính là “tội phạm” hàng đầu.

An Thính Miên: Không đâu, tớ giảng giải thuyết phục là được rồi. Sao các cậu còn chưa ăn đi.

Diệp Khuynh: Được rồi, vậy tối nay cậu có về không?

Diệp Khuynh cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, cô ấy không nghĩ gì nhiều.

Đây không phải chuyện cô có thể quyết định được.

An Thính Miên: Để xem đã.

Diệp Khuynh: Ừ, bai bai.

An Thính Miên: Các cậu ăn ngon uống ngon, tớ phải một mình solo “đại ma vương” này đây (khóc lớn.jpg)

Kim Lam: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Diệp Khuynh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

Phạm Nghệ Huyên: Tớ có cần giữ nguyên đội hình không?

Phạm Nghệ Huyên: Đã thu hồi một tin nhắn.

Phạm Nghệ Huyên: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!

An Thính Miên: (khóc thút thít.jpg)

Đùa giỡn với bạn cùng phòng đủ rồi, An Thính Miên bỏ điện thoại xuống, sau đó quan sát vẻ mặt của anh. Môi anh hơi mấp máy, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng cầm chắc vô lăng.

“Anh… sao anh lại tới đây?” An Thính Miên rụt rè hỏi.

Vân Ngạn gần như rít qua kẽ răng: “Em nói xem?”

“À.” Tất nhiên cô biết hôm nay là thứ sáu, hai người đã thống nhất hôm nay sẽ về chung cư “Ngô Giang”.

“Ừ?” Anh ừ hử, như thể không có được đáp án là sẽ không bỏ qua.

An Thính Miên nghiến răng nghiến lợi, cái tên này, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Hôm nay là thứ sáu ạ.”

“Ừ.”

Ừ ừ ừ ừ, có mỗi “ừ” thôi hả? “Ừ” cái rắm ấy!

“Không được chửi thề!”

An Thính Miên giật mình, chống chế nói: “Em đã nói gì đâu.”

“Ừ, vẻ mặt em nói với anh thế.”

“Em…” An Thính Miên bị chọc tức đến nỗi cạn lời, trong thoáng chốc không biết nên nói gì.

Hai người không nói chuyện suốt đoạn đường còn lại.

Nhưng đến khi vào nhà, còn chưa kịp thay giày, An Thính Miên đã bị Vân Ngạn đẩy lên tủ giày. Cằm cô bị anh nắm có hơi đau, An Thính Miên than nhẹ một tiếng, vừa định mở miệng đã bị Vân Ngạn phong ấn lại.

Anh hôn đến mức không biết thương xót người ta gì cả, cắn đến nỗi An Thính Miên phát đau. Nụ hôn cuối cùng cũng kết thúc, An Thính Miên đẩy anh, không cho anh tới gần, cô nhỏ giọng oán giận: “Anh nhẹ nhàng chút được không?”

Hành động của anh quá thô lỗ. Dọc đường anh không nói tiếng nào, hoá ra là chờ xử cô ở đây.

“Không được.” Anh cũng không định buông tha cho cô đơn giản như vậy. Có phải vẫn còn rất nhiều người mơ tưởng đến cô ở chỗ mà anh không nhìn thấy không? Đúng là chẳng ngoan gì cả.

Cánh tay mạnh mẽ có lực của anh luồn qua eo cô, bế cô đặt lên tủ giày. Anh lại cúi người xuống, giữ cố định phần gáy của cô, không cho phép cô né tránh. An Thính Miên không chống cự nổi, cô cũng biết là không thể nào từ chối được.

Lần này cô muốn thử kèo trên một lần. An Thính Miên nhẹ nhàng đặt bàn tay mềm mại lên bờ vai rộng lớn của anh, thử chậm rãi đáp lại nụ hôn của anh, hi vọng anh sẽ xem xét đến tính chủ động của cô mà kết thúc nhanh hơn chút.

Hôm nay An Thính Miên mặc một chiếc váy sơ mi mùa thu màu hồng nhạt khá ngắn, áo đã bị cởi mấy cúc, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, tà váy thì bị tốc lên đến hông. An Thính Miên bất an giãy giụa.

Bấy giờ Vân Ngạn mới hoàn hồn.

Đôi tay anh chống hai bên người An Thính Miên, bộ tây trang trên người chỉ có cà vạt là bị kéo ra một ít, còn lại quần áo vẫn rất chỉnh tề. Ngược lại An Thính Miên thì trang phục xộc xệch, mái tóc búi kiểu tiểu thư lơi lỏng, vài sợi tóc rủ xuống bên tai. Sắc môi cô đỏ tươi, trên mặt còn vương vệt nước sáng lấp lánh. Nhìn bộ dạng dễ bị bắt nạt này của cô, anh không khỏi bật cười.

Anh lại tiếp tục nắm cằm cô. Chậc, cô gái nhỏ này non nớt quá, mới chạm vào có tí mà đã bị tay anh làm đỏ lên rồi.

An Thính Miên đẩy người đàn ông vừa được thoả mãn ra, nhìn bộ dạng là biết không muốn để anh chạm vào.

Nhưng làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?

Anh buông chiếc cằm nhỏ ra như ý ai đó, sửa soạn lại rồi bế bổng cô gái nhỏ đi về phía sofa. Anh thả cô xuống đệm ghế, quỳ gối vào giữa hai chân của cô.

An Thính Miên luống cuống, sợ anh làm bậy.

Trong lúc hoảng loạn, bàn tay nhỏ vô tình tát trúng mặt anh.

Một tiếng “chát” rất kêu.

An Thính Miên ngơ ngác. Cô lỡ tay.

Đôi mắt đen của Vân Ngạn toát lên vẻ nguy hiểm. Anh nghiến răng nghiến lợi, cười như không cười, nói: “Đánh anh?”

An Thính Miên bị doạ, giọng nói cũng trở nên nức nở: “Xin lỗi anh, em không cố ý.”

“Ừ, không sao, anh đánh lại là được.”

An Thính Miên đang hơi ngẩn người thì chợt nghe một tiếng “bốp” cũng vang không kém.

An Thính Miên đỏ bừng mặt: “Anh anh anh…”

Chờ nửa ngày cũng không nói nên lời.

Thế mà anh lại đánh mông cô, có xấu hổ không cơ chứ.

Một tay Vân Ngạn đè lại đôi tay lộn xộn của cô, một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của cô. Anh lần theo môi cô, từng đợt hôn như có như không, lời nói có chút vô lại: “Ấy, sao lại thon thế này, một tay anh là đủ ôm rồi đấy.” Anh vừa nói vừa làm theo, quả thật là có thể ôm trọn. Anh như phát hiện ra một vùng trời mới: “Chà, siết một cái thì gãy mất.”

Ăn nói như lưu manh vậy.

“Tránh ra!”

“Thính Miên, em phải dần quen với anh.” Người đàn ông thở một hơi nặng nề tràn đầy du͙© vọиɠ.

An Thính Miên cảm nhận được tay anh đang làm loạn, cô sợ muốn khóc, không kìm được tiếng rên: “Ưm… không quen nổi.”

“Ui.” Vân Ngạn cười thành tiếng: “Anh còn chưa làm gì mà sao em đã kêu rồi?”

An Thính Miên vừa thẹn vừa tức, cô cắn lên môi anh một cái.

“Úi ~”

An Thính Miên nhanh chóng buông miệng ra. Nhìn khoé môi bị thương của anh, cô đắc ý cười cười: “Để xem anh còn dám nói lung tung không!”

Vân Ngạn nhướn mày. Anh sờ khoé môi, có một ít máu.

Ánh mắt Vân Ngạn nhìn cô tràn ngập ý xấu. Lần này anh không nhẹ tay nữa, nhào lên nắm cằm cô rồi hôn môi một cách mạnh bạo.

An Thính Miên nếm được vị máu tươi thì vội vàng vỗ vỗ l*иg ngực rắn chắc của anh, nhưng anh lại chẳng hề có ý muốn dừng.

Cuối cùng An Thính Miên cũng ngừng giãy giụa, để mặc cho anh hôn.

Anh chậm rãi dời từ môi cô sang cằm rồi xuống đến xương quai xanh.

An Thính Miên trở nên hoảng hốt, khoé mắt còn vương giọt nước mắt khiến người khác nhìn mà thấy thương. L*иg ngực cô nhấp nhô theo nhịp thở hổn hển kịch liệt, liên tục hít vào từng luồng khí mới.

Bấy giờ anh mới khôi phục bộ dạng áo mũ chỉnh tề, cài lại cúc áo cho An Thính Miên rồi ôm cô vào lòng, từ tà váy luồn tay lên trên cài lại nội y cho cô, sau đó vuốt phẳng tà váy cho cô.

Cô gái nhỏ trốn trong lòng anh.

“Ngượng gì chứ?” Ai đó đã được ăn no nê, dịu dàng dỗ dành cô: “Ngoan nào, anh đưa em đi ăn.”

“Mặt người dạ thú.” An Thính Miên không chần chừ nữa, trực tiếp mắng anh.

Vân Ngạn không phủ nhận, cứ thế đón nhận những lời ấy. Dù sao cô nàng cũng chỉ mới đến đây lần thứ hai nhưng đã bị anh giở trò không biết bao nhiêu lần rồi.

An Thính Miên bị bế lên hướng về phía phòng ngủ. Nhận ra điểm đến của mình là đâu, An Thính Miên bỗng mở to mắt, cô không khỏi co mình lại, nói chuyện cũng lắp bắp: “Anh, anh định làm gì? Em không muốn.” Nói xong còn suýt bật khóc.

Vân Ngạn nhận ra chuyện vừa rồi để lại ấn tượng không tốt với cô cho lắm, nhưng đó không phải chuyện anh định làm bây giờ.

Anh bất đắc dĩ trả lời cô: “Anh bế em đi rửa mặt rồi ra ngoài ăn cơm, em nghĩ anh định làm gì?”

An Thính Miên không thèm phản kháng, cô mạnh miệng giận dỗi: “Ai mà biết được!”

Vân Ngạn bật cười: “Được, vậy như ý em nhé?”

Bàn tay không bị Vân Ngạn nắm lấy của An Thính Miên che chắn trước nơi riêng tư: “Cái đồ cầm thú nhà anh.”

“Không đùa em mà, đi rửa mặt thật.” Vân Ngạn cúi người, đôi mắt đen trầm tĩnh nhìn đôi mắt vì bất an mà chớp chớp liên tục của cô.

“Xin lỗi em.” Vân Ngạn nhận sai, đúng là anh có hơi quá đáng.

“Không có lần sau?”

Cái này thì không chắc, Vân Ngạn không trả lời.

An Thính Miên cũng không nhất quyết đòi đáp án.

* * *

Trong phòng tắm, anh vắt khô khăn, nhẹ nhàng lau mặt và mắt cho An Thính Miên. Vừa rồi cô khóc hơi dữ dội, đuôi mắt vẫn còn hồng.

Vân Ngạn chọc cô: “Anh cũng chưa làm gì mà, sao em lại khóc bằng cả tính mạng vậy chứ?”

An Thính Miên như vừa nghe được chuyện cười, cô trừng anh: “Chưa làm gì? Anh làm vậy mà còn gọi là chưa làm gì á?”

“Anh làm gì hả?”

“Anh…” An Thính Miên nghẹn không nói nên lời bèn đá anh một cái cho hả giận.

“Úi.” Cũng không phải đau, chỉ là Vân Ngạn muốn chọc cô thôi. Được rồi, cô nàng cũng ngoảnh mặt đi không thèm nhìn anh luôn rồi.

Trời cũng đã tối, bây giờ đi mua đồ nấu ăn thì đã muộn, Vân Ngạn bèn đưa An Thính Miên đi một nhà hàng tư nhân.

Ăn xong đi về cũng đã là 10 giờ, An Thính Miên không định để ý đến anh nữa, rửa mặt xong là ngả đầu ngủ luôn. Vân Ngạn tắm rửa xong, vừa lau tóc bước ra khỏi phòng tắm thì thấy cô gái nhỏ đã trùm chăn cuộn mình trong góc, anh lập tức bực mình đến nỗi bật cười.

Vân Ngạn lên giường, tay đặt trên eo cô, kéo cô gái nhỏ về phía mình mà ôm chặt vào lòng.

Một đêm không mộng mị.

* * *

Trên rèm hiện lên một vệt sáng, ánh nắng sớm rọi vào phòng ngủ tối đen. Bức tranh phòng ngủ hiện lên ngày càng rõ, có thể thấy trên chiếc giường lớn màu trắng là một vùng đồi nhỏ nhấp nhô.

Cô gái ậm ừ vài cái, bên tai vang lên tiếng báo thức mà cô đặt tối qua. Cô gái vươn bàn tay nõn nà sờ soạng đầu giường, tắt báo thức. Cô nằm trên giường vài phút, sau đó duỗi tay sờ sờ vị trí bên cạnh. Chỗ ấy chỉ còn một phần đệm lạnh, chứng tỏ anh đã rời giường từ lâu.

An Thính Miên lật chăn ra, đôi chân trần bước xuống giường, cô chỉnh lại dây áo ngủ xộc xệnh, vừa dụi đôi mắt còn mơ màng vừa lết ra mở cửa.

Cửa vừa mở, An Thính Miên nhìn thấy một người phụ nữ đang đổi giày ở cửa ra vào, cơn buồn ngủ của An Thính Miên lập tức tan thành mây khói. Cô hoảng hốt kéo quần áo như muốn che đi dấu hôn đỏ tươi trên xương quai xanh.

Cô cắn cắn môi, e dè gọi một tiếng: “Dì ạ.”

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

A ha ha ha, có người nào đó sắp xong đời