Mê Muội Em Gái Của Bạn Thân

Chương 4

“Tốt nhất ư?” An Thính Miên rũ mắt.

“Thính Miên, chúng ta đã làm chuyện chỉ xảy ra giữa vợ chồng, Vân Ngạn anh lại không phải là một người bừa bãi. Nếu anh đã có em rồi, thì anh không thể tuỳ tiện đến với người khác được.”

Vân Ngạn không định nói trọn vẹn ý. Mặc dù cô nhóc vẫn còn nhỏ, nhưng không phải cái gì cũng không biết, chính những người đàn ông dễ hứa hẹn mới là những người đàn ông không đáng tin nhất.

“Nhưng mà, anh có thích em đâu.” An Thính Miên cảm thấy, nếu hai người trở thành vợ chồng thì đó hẳn là vì họ yêu nhau mới có thể cùng nhau bước vào cuộc sống hôn nhân. Dù ba mẹ mất sớm, nhưng trong trí nhớ của cô, ba mẹ vẫn rất yêu thương nhau.

Đôi mắt sâu thẳm của Vân Ngạn chăm chú nhìn cô, anh dịu dàng nói: “Muốn tiến tới hôn nhân phải dựa trên nền tảng tình yêu, điều đó quả thật không sai, chỉ khi hai người cùng yêu nhau, cùng xây tổ ấm mới tạo nên gia đình hạnh phúc được. Nhưng làm sao em biết, anh không thích em chứ?”

An Thính Miên nhìn anh với vẻ không tin nổi: “Thích… em á? Anh… sao anh thích em được?”

Vân Ngạn đưa tay vỗ về khuôn mặt trắng nõn của An Thính Miên: “Chẳng lẽ, thích An Thính Miên, là chuyện rất khó sao?”

An Thính Miên mấp máy môi nhưng rồi vẫn chẳng nói gì. Vân Ngạn nhìn đôi môi căng mọng của cô, rất muốn hôn thử xem là vị gì. Nhìn màu môi thì hẳn là vị dâu.

“Chúng ta có thể kết hôn trước, rồi yêu sau, hoặc là em thích lại anh, được không?” Nói là vậy, nhưng trong mắt Vân Ngạn lại toát lên khí thế mạnh mẽ, khiến người khác không thể chống cự.

“Hoặc là, chúng mình kết hôn trước, nếu một năm sau, em không vẫn không thích anh hoặc là muốn rời đi, anh đều sẽ thả em đi.”

“Nếu em vẫn không thích anh thì sao?” An Thính Miên nghe anh nói thế, đôi mắt sáng ngời chớp chớp.

“Nếu không thích anh à…” Vân Ngạn khẽ cười: “Nếu không làm Thính Miên thích anh được, thì đó là vấn đề của anh.”

Vẻ mặt nghiêm túc của anh khiến An Thính Miên đỏ mặt. An Thính Miên ngại ngùng đẩy anh ra, cô cúi đầu ngập ngừng nói: “Để em suy nghĩ chút đã.”

Anh không tiếp lời nữa, tỉnh bơ thu tay lại, thấy cũng không nên ép buộc cô nàng quá: “Ừm, anh cho em thời hạn là một tuần. Sau một tuần em phải cho anh một câu trả lời chắc chắn.”

Trong lòng anh lại thầm tính toán thời gian An Nguyên trở về, nhanh nhất cũng phải nửa tháng nữa. Một tuần là đủ rồi.

Thứ hai tuần sau là sinh nhật cô, An Thính Miên đang nghĩ xem như vậy có phải gấp quá không, nhưng rồi cô cũng không nói gì.

* * *

Hai người lần lượt ra khỏi nhà hàng. Nhiệt độ trong trung tâm thương mại có hơi thấp, Vân Ngạn nhìn cô gái nhỏ sau lưng hơi ngẩn ngơ thì cố tình dừng bước. Cô nàng không chú ý nên va thẳng vào tấm lưng cao to, rắn chắc của người đàn ông.

“Á~”

Mắt Vân Ngạn cũng cong thành nụ cười: “Nghĩ gì thế, nhìn đường đi.”

An Thính Miên trừng mắt, liếc xéo anh một cái, cô oán thầm. Tên chết bầm này, chắc chắn là cố ý.

Vân Ngạn không cần đoán cũng biết cô nghĩ gì trong đầu. Anh giả vờ như không nhận ra, rồi đặt túi mua hàng trong tay xuống, sau đó lấy áo khoác của bộ tây trang nằm trên khuỷu tay mình ra khoác lên người An Thính Miên.

An Thính Miên phát hiện mu bàn tay mình đã lạnh đến nỗi tím tái nên cô cũng chẳng so đo tới sự trêu đùa vừa nãy của người nào đó nữa.

Vân Ngạn hài lòng với dáng vẻ nghe lời của cô, anh cầm túi mua hàng trên mặt đất lên, ôn tồn nói: “Đi thôi.”

“Dạ.” An Thính Miên vẫn chọn theo sau Vân Ngạn. Vân Ngạn cũng tuỳ cô, dù sao thì cô cũng không trốn thoát được.

An Thính Miên có chuyện cần nhờ anh, dù sao anh cũng còn phải đưa cô về trường nữa mà nên bèn ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.

Chiếc Bugatti màu đen từ từ chạy ra khỏi bãi đỗ xe. Đi được hai mươi phút, An Thính Miên mới phát hiện đây không phải đường về trường.

“Anh lái đi đâu thế? Em muốn về trường.”

“Ừm.” Vân Ngạn làm như không biết: “Vậy sao?” Anh còn ra vẻ nhìn đồng hồ, rồi hắng giọng: “Bây giờ đã là 9 giờ 45 phút, từ đây qua đó nhanh nhất cũng gần 30 phút. Nếu anh nhớ không nhầm thì ký túc xá của các em đóng cửa lúc 10 giờ.”

Bấy giờ An Thính Miên mới nhớ đến việc giờ giới nghiêm này.

Cô cau mày, nhìn dòng xe cộ trước mặt: “Thế em phải làm sao bây giờ?”

“Có một cách, đêm nay em ở chỗ anh, ngày mai anh đưa em về.”

“Em có thể ở khách sạn.”

“An Thính Miên.” Vân Ngạn muốn nói đạo lý với cô: “Con gái ở khách sạn một mình không an toàn đâu.”

An Thính Miên muốn phản bác nên cô gần như thuận miệng nói ra mà không cần suy nghĩ: “Ở chỗ anh thì an toàn chắc?” Rồi mặt cũng đỏ ửng lên.

Vân Ngạn không ngờ cô sẽ nói vậy. Anh chống đầu lưỡi bên trong má, rồi nhướn mày, trong giọng nói không giấu nổi sự buồn cười.

“Thính Miên, em phải biết rằng, nếu anh muốn làm gì em, thì qua đêm ở chỗ nào cũng giống nhau thôi.”

An Thính Miên há hốc miệng, nhưng không làm ầm lên. Cô nghĩ theo hướng khác, thoải mái nói: “Em đây ngủ trên xe!”

“Trên xe? Ra là em thích ở trên xe ~ xe ~ chấn ~ cũng không tệ lắm.”

An Thính Miên như nghe được chuyện gì khủng bố lắm, cô nghẹn họng một lúc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đồ đáng ghét.”

Không nên trêu cô quá nhiều, Vân Ngạn vẫn giải thích: “Yên tâm đi, không được em cho phép thì anh không động vào em đâu, ừm~” Rồi anh giả vờ suy tư hai giây: “Nếu em cho phép thì anh cũng không làm gì đâu!”

An Thính Miên không thèm nói nữa. Nói chuyện với cái người này chẳng lãi được miếng nào.

Cuối cùng An Thính Miễn vẫn phải theo Vân Ngạn về nhà. An Thính Miên mặc chiếc áo khoác màu khói của bộ tây trang đứng ở cửa thang máy, có lẽ vì chiếc áo hơi lớn so với cô nên trông cô như một em bé mặc trộm quần áo của người lớn vậy. Đôi tay cô đan trước người, nghiêng đầu nhìn số tầng nhảy lên.

Vân Ngạn chợt có cảm giác mình là tên cầm thú lừa con gái nhà lành về hang sói của mình vậy.

Nhưng nghĩ đến chuyện cô nàng này có thể trở thành bà Vân của anh, trong lòng Vân Ngạn như được lấp đầy. Chàng trai xưa nay ít nói ít cười giờ lại cười tít mắt, nhìn rất ngoan.

Thang máy dừng ở tầng cao nhất. Căn hộ này được mua vào hai tháng trước lúc mà anh về nước, nơi này cách đại học Ngô Giang nhiều lắm cũng chỉ hai mươi phút, lại cách tập đoàn Thừa Phong cũng tầm hai mươi phút. Căn hộ có diện tích lớn nhất (*) nằm ở đỉnh chung cư Li Giang, tổng 300 mét vuông, tuy không quá rộng rãi nhưng chắc chắn không hề chật chội, hai người ở chung cũng thừa sức.

(*) Từ gốc là [大平层] – Đại Bình Tầng: theo baidu thì căn hộ kiểu này có định nghĩa khác nhau, nhưng thông thường dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 200 mét vuông trở lên, thậm chí là một tầng chỉ có một căn hộ, còn trong thiết kế kiến trúc phải có đầy đủ các phòng chức năng. Ở một mức độ nào đó đây là “trải nghiệm căn hộ kiểu biệt thự”, từ trong ngành dùng là “biệt thự bẹp hóa”. Tuy nhiên theo quy định về diện tích của căn hộ cao cấp ở VN chỉ từ 70 mét vuông trở lên nên từ “căn hộ cao cấp” dùng ở đây không được chính xác lắm nhưng đành chịu. (Mượn diễn giải của Mộc - nammeonho.wordpress.com)

“Mật khẩu là 120822.”

An Thính Miên nhìn thoáng qua anh. Thôi được rồi, hai tay anh đều đã bận cầm đồ hộ cô.

Lúc nhập mật khẩu, An Thính Miên lại nghĩ, mật khẩu này không phải sinh nhật anh. 120822 à? Năm 2012 sao? Ừm… An Thính Miên kịp thời dừng đầu óc trên mây của mình lại, có phải việc của cô đâu chứ.

Cửa mở ra.

“Đèn ở phía tay trái của em. Trên tủ giày có một đôi dép kiểu nam chưa xé bao bì đấy.”

Theo lời anh, An Thính Miên bật công tắc đèn rồi lại mở tủ giày ra phát hiện đúng thật là có một dép chưa mở bao. Cô nhanh chóng nhìn lướt qua. Tủ giày rất mới, không, phải nói là đồ gì cũng mới, như thể chưa được mở hàng ra bao giờ. Cả tủ giày chỉ có mỗi đôi dép nam chưa được mở và đôi dép bông màu xám, đoán chừng đó là đôi của Vân Ngạn, thêm một đôi giày da thủ công từ Ý nữa.

An Thính Miên tiện tay giúp Vân Ngạn lấy dép ra, tự mình thay giày rồi đứng một bên chờ anh sắp xếp.

Vân Ngạn đổi giày xong, anh nhìn lên, thấy cô vẫn đứng im nhìn anh chằm chằm không nhúc nhích, thì không khỏi bật cười. Anh xoa xoa đầu cô.

Lúc An Thính Miên phản xạ kịp thì bĩu môi: “Bỏ cái…”

Vân Ngạn nhướn mày, xem thử cô sẽ nói ra từ gì.

“Ừm… móng vuốt của anh ra.”

Giỏi lắm, càng ngày càng làm càn, còn biết chửi người rồi cơ đấy. Vân Ngạn không lý sự với cô mà anh chỉ vào một căn phòng, rồi thong thả nói: “Hôm nay em ngủ phòng đó nhé.”

“Dạ.” An Thính Miên không cãi anh nữa.

Mở cửa phòng ra, cô phát hiện phòng này cũng phải tầm 100 mét vuông, trên chiếc giường rộng 2 mét gồm bộ chăn gối bốn món màu xám. Cô bước vào trong, nhìn sơ qua bố cục căn phòng: có phòng tắm riêng, còn có cả phòng để quần áo. Nghĩ đến chuyện gì, cô quay đầu lại, lập tức thấy Vân Ngạn đang tựa mình trên khung cửa.

An Thính Miên chỉ vào cái giường lớn, cẩn trọng hỏi: “Đây là phòng ngủ chính ạ?”

Vân Ngạn nhướn mày, bâng quơ đáp: “Chứ sao?”

An Thính Miên ngây người, há miệng thở dốc. Không phải chứ: “Cái, cái này…”

Vân Ngạn nhìn biểu cảm của cô thì buồn cười, anh giải thích: “Phòng ngủ phụ còn chưa bài trí gì. Em yên tâm, anh ngủ ngoài sofa.”

An Thính Miên thở phào một hơi. Cũng may, doạ cô hết hồn. Vân Ngạn nhìn hành động của cô nhóc, anh không khỏi thắc mắc, chẳng lẽ anh đáng sợ lắm hả?

Nếu An Thính Miên mà biết tâm tư anh thì thế nào nhỉ, nghĩ thôi cũng đủ khiến Vân Ngạn cảm thấy thú vị.

Vân Ngạn đưa cô đến phòng để quần áo tìm một bộ áo ngủ của mình rồi đưa cho cô. An Thính Miên nhận lấy, rồi lại nghĩ đến chuyện mình không có nội y sạch, cô nhíu mày.

Vân Ngạn như có thuật đọc tâm: “Em tắm trước đi, anh bảo trợ lý Chung đưa vài thứ sang đây sau.”

An Thính Miên nghĩ chắc hẳn là Vân Ngạn còn chuyện phải làm. Nhìn chiếc áo ngủ trong tay, cô thầm nhủ, dù sao cũng phải ở lại một đêm, cái gì chấp nhận được thì cứ chấp nhận đi.

Vân Ngạn ra khỏi phòng còn tiện tay đóng cửa lại. Chờ tới khi Vân Ngạn ra ngoài rồi, An Thính Miên lập tức bước tới khoá cửa lại. Vân Ngạn nghe tiếng “Cạch” vang lên, anh lắc đầu cười.

Khoảng 30 phút sau, Vân Ngạn gặp trợ lý đem đồ tới. Anh mở ra kiểm tra một chút, không có gì sai sót gì.

Tìm được chìa khoá phòng ngủ chính, Vân Ngạn nhướn mày.

Anh mở cửa phòng ngủ chính ra, nghe tiếng nước chảy truyền đến từ phòng tắm thì giật mình. Nhớ đến cơ thể ửng hồng của thiếu nữ cùng với tiếng thở dốc và tiếng rêи ɾỉ nũng nịu của cô, Vân Ngạn cảm nhận được sự kích động chạy thẳng xuống thân dưới.

Xoá đi những hình ảnh ướŧ áŧ trong đầu, Vân Ngạn tiếp tục bước về phía phòng để quần áo. Anh nhớ trong phòng để quần áo còn một chiếc chăn nữa. Anh lần tìm được chiếc chăn theo trí nhớ, rồi tiện thể lấy một bộ đồ ngủ khác.

Vân Ngạn ôm chăn và đồ ngủ ra ngoài thì đúng lúc gặp An Thính Miên mới bước từ phòng tắm ra còn đang lau tóc. Chiếc cúc áo đầu tiên của bộ áo ngủ còn chưa được cài lại, lộ ra làn da trắng như ngọc cùng với xương quai xanh. Vì không mặc nội y nên nơi bộ ngực phổng phao có thể thấy hai điểm nhỏ nhô ra. Ống tay áo cuốn lên, lộ một phần lớn da cánh tay trắng nõn và cô không mặc quần, không mặc quần!

An Thính Miên trong thoáng chốc không biết nên che chỗ nào, khuôn mặt cô đỏ bừng, xoay người chạy về phòng tắm.

“Khụ, anh để đồ trên giường, đều được giặt sạch rồi, lát nữa em xem có hợp không.”

An Thính Miên không trả lời. Cô đứng ở cửa phòng tắm vừa xấu hổ vừa giận dữ không thôi. Cái người này vào bằng cách nào vậy!

“Anh lấy đồ xong thì đi, không vào đâu mà. Máy sấy nằm trong ngăn tủ ở phòng tắm, em nhớ sấy tóc cho khô rồi mới ngủ.” Như để bảo đảm, anh làm đúng như lời mình nói, để đồ lên bàn rồi rời đi.

An Thính Miên nghe thấy tiếng đóng cửa, cô đợi một lúc, xác định không có ai thì mới bước ra khỏi phòng tắm. Việc đầu tiên sau khi ra ngoài là khoá trái cửa lại. Nghĩ đến chuyện gì, cô vừa quay đầu đã thấy chìa khoá nằm trên bàn. Chìa khoá còn ở đây, chắc anh không vào được nữa đâu.

Nghĩ đến những lời anh vừa nói, An Thính Miên đến gần giường ngủ, phát hiện ra hai chiếc túi. Mở túi ra thì thấy bên trong một chiếc toàn là đồ tẩy trang và mỹ phẩm dưỡng da. Có lẽ là anh không biết cô dùng mỹ phẩm dưỡng da hiệu nào nên mua hết tất cả nhãn hiệu dành cho phụ nữ.

Túi còn lại đựng một bộ váy liền thân hoạ tiết hoa anh đào, còn có, một chiếc áσ ɭóŧ và qυầи ɭóŧ! An Thính Miên nhìn một chút, vừa đúng kích cỡ của cô.

Đến ngày hôm nay, An Thính Miên cảm thấy hình tượng Vân Ngạn trong lòng cô đã sắp thay đổi, nào là đạo đức tha hoá, nào là cầm thú, sao anh có thể… An Thính Miên cũng chẳng thèm mắng anh nữa.

Xác định Vân Ngạn sẽ không vào lại, An Thính Miên nghĩ một lúc vẫn quyết định mặc quần vào. Cô nhìn qua đồng hồ, hoá ra bây giờ đã là 12 giờ rưỡi tối.

An Thính Miên nghĩ đến những lời Vân Ngạn nói hôm nay. Bây giờ ở chỗ anh trai hẳn là đang vào giờ nghỉ trưa, An Thính Miên cầm điện thoại đi đến phần nhô ra của cửa sổ, thấy ngoài cửa sổ là khắp nơi náo nhiệt, xe cộ lướt nhanh như nước, cuối cùng cô cũng nhấn gọi số điện thoại kia.

Điện thoại vang lên vài tiếng mới được bắt máy.

“Alo ~ anh ạ.” An Thính Miên định dằn xuống âm thanh nghẹn ngào của mình, không muốn bị nghe thấy.

An Nguyên ở đầu bên kia ra hiệu tạm dừng cuộc họp, cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ.

“Thuỵ Thuỵ (*), sao thế? Sao bây giờ còn chưa ngủ?”

(*) Tên nữ chính là Miên (眠), ở đây tác giả dùng Thuỵ (睡), đều có nghĩa là ngủ.

“Anh ~ em nhớ anh quá.”

Giọng điệu nghẹn ngào, chứng tỏ hiện giờ cô nàng có khả năng là, ấm ức phát khóc rồi.

“Ai chọc Thuỵ Thuỵ nhà ta thế? Anh giúp em đánh trả nha?”

Nhìn kìa, còn chưa hỏi nguyên nhân mà An Nguyên đã mặc định là người khác chọc An Thính Miên khóc rồi.

“Không ạ, anh, em chỉ… chỉ nhớ anh thôi.”

Bên kia im lặng vài giây, sau đó mới truyền đến âm thanh mang theo vẻ hơi mệt mỏi của An Nguyên: “Thuỵ Thuỵ ngoan, anh vẫn chưa xử lý xong chuyện ở đây, chờ xử lý xong, thì anh về bù đắp cho em có được không?”

An Thính Miên kìm chế không nổi nữa, từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống, ướt cả gò má của cô.

— — —

Tác giả có lời muốn nói:

Ui, đồ tha hoá, à không, đồ đạo đức tha hoá, anh phải đối xử tốt với bé Thuỵ Thuỵ nhà chúng tôi đấy!