Bùi Vân Sơ khẽ cười: “Thì ra Tiểu Thiền Thiền của chúng ta là một cô bé yêu chó, vậy thì chăm sóc chó thật tốt nhé! Anh đi ngủ nướng.”
“Anh, đừng quên ôn lại mấy đề sai.” Ngu Thiền nhắc nhở anh.
“Được rồi, cô giáo nhỏ, anh nhớ rồi.”
Cúp điện thoại, Ngu Thiền đi vào bếp nhìn cháo trong nồi. Lâm Mạn không có ở nhà, trong tủ lạnh cũng không có rau dưa, Ngu Thiền cũng lười xuống lầu mua đồ ăn sáng, cho nên cô lấy bột và trứng gà ở nhà làm mấy chiếc bánh nướng áp chảo.
Sau khi làm xong, cô mang bánh và cháo đến phòng ngủ của Ngu Tân Cố, Ngu Tân Cố như nhìn thấy ma, cảm xúc trong mắt có chút phức tạp.
Ngu Thiền không có hứng thú tìm hiểu tâm tư của Ngu Tân Cố, cô chỉ nể mặt Lâm Mạn nên mới quan tâm một chút. Tính ngày thì Lâm Mạn cũng sắp trở về rồi, cô không thể để cho Lâm Mạn cảm thấy rằng mình không quan tâm đến sống chết của người anh trai này.
Ngu Thiền nói một câu cũng không nhiều lời, trở lại phòng bếp làm bữa sáng cho chính mình. Cô không thích uống cháo loãng vì trước đây cô đã uống đủ rồi.
Cô bằm thịt đã rã đông thành thịt băm, xào một phần thịt thái, một bên nấu mì còn một bên thì luộc trứng.
Tối qua anh không ăn gì, còn bị tiêu chảy, Ngu Tân Cố đói muốn chết, vậy mà anh lại cảm thấy đây là bữa sáng ngon nhất mà anh từng ăn, sau khi ăn một chén cháo loãng và vài cái bánh, anh vẫn còn hơi chưa thỏa mãn.
Bổ sung năng lượng, cả người cảm thấy thoải mái hơn, cũng có chút tinh thần, Ngu Tân Cố không để Ngu Thiền đến dọn chén, anh tự cầm cái chén rỗng ra ngoài.
Vừa vào bếp đã thấy Ngu Thiền đứng trước kệ trong nhà bếp vớt mì, mùi thơm hấp dẫn người khiến Ngu Tân Cố không kiềm chế được nuốt một ngụm nước bọt.
Cô múc mì ra bát xong, cô cho phần trứng đã chần trong chảo vào bát mì, còn bỏ thêm một thìa tương ớt, rắc hành lá và ngò tây thái nhỏ trên mặt thớt lên là thành một bát mì thịt thái thơm phức rồi.
Ngu Thiền tắt máy hút mùi, bưng bát mì lên quay lại, đột nhiên nhìn thấy Ngu Tân Cố đang đứng ở cửa bếp, dọa cô giật nảy mình, suýt nữa làm đổ nước lèo lên trên tay.
Ngu Tân Cố đang nhìn cô với ánh mắt dò xét, Ngu Thiền rất không được tự nhiên khi anh nhìn cô, cô cố gắng bình tĩnh lại đi qua anh, đi đến bàn ăn ăn mì.
Ngu Tân Cố bước vào bếp, vẫn còn cháo trong nồi nhưng không có bánh nướng trứng gà áp chảo.
Anh liếc nhìn vỏ trứng trong thùng rác, xác định bánh anh ăn là do chính tay Ngu Thiền làm, anh vốn tưởng rằng bánh và cháo là do Ngu Thiền mua ở dưới lầu.
Tâm trạng Ngu Tân Cố có chút phức tạp, mấy ngày nay anh là người nấu cơm, Ngu Thiền chưa bao giờ giúp anh, sau mỗi bữa ăn, cô đều vỗ mông trở về phòng, không chịu dọn dẹp bát đũa. Con bé này là kẻ lừa đảo, rõ ràng cô biết nấu ăn nhưng cô vẫn cố tình chờ đợi anh phục vụ.
Ngu Tân Cố múc thêm một bát cháo khác, đứng trong bếp uống cạn, ném bát đũa vào bồn rửa chén, quay người về phòng.
Sau khi Ngu Thiền ăn mì xong, cô quay lại phòng bếp dọn dẹp mới phát hiện lượng cơm của Ngu Tân Cố thật sự không bình thường, bị bệnh mà có thể ăn nhiều như vậy. Một nồi cháo lớn như thế chỉ còn lại một bát nhỏ, vốn dĩ cô định cho Ngu Tân Cố ăn hai bữa, kết quả Ngu Tân Cố ăn một bữa lại không còn dư được bao nhiêu, buổi trưa còn phải nấu lại thêm lần nữa.
Ngoại trừ thịt đông lạnh trong nhà ra, ở nhà không có miếng rau dưa nào, Ngu Thiền đem vịt ra rã đông, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định ra ngoài mua một ít rau dưa. Dù sao hôm nay cô cũng không thể đến thư viện, vậy thì cứ đãi bản thân một bữa thật ngon.
Cô ở trước cửa siêu thị tươi sống mua hai cây măng tây, nửa cân hai hai cành mận gai và một ít rau muống. Tối qua cô đã tốn hơn sáu mươi tệ để mua thuốc cho Ngu Tân Cố. Cô cảm thấy thịt mình đau, nếu còn vì Ngu Tân Cố tốn tiền nữa cô cảm thấy da thịt mình như bị cắt.
Buổi sáng Ngu Thiền đã ăn một bát mì lớn, đến trưa cô cũng không đói, đến mười hai giờ mới bắt đầu nấu cơm. Cháo mà Ngu Tân Cố uống vào tiêu hóa rất nhanh nên anh đói đến mức ngực trước dán vào phía sau lưng. Anh đứng dậy đi ra phòng khách lục lọi đồ ăn vặt, hôm trước mua còn thừa lại ổ bánh mì và khoai tây chiên.
Ngu Tân Cố mở một miếng bánh mì nhưng khi ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ phòng bếp, anh bỗng nhiên cảm thấy bánh mì trên tay không còn thơm nữa.
Quên đi, kiên nhẫn kiên nhẫn nào! Lát nữa có thể ăn cơm rồi,anh vẫn có chút kỳ vọng vào tài năng nấu nướng của con bé có hai mặt này.
Ngu Tân Cố nhớ tới cái nồi dầu mà anh nhìn thấy trên kệ trong bếp, hẳn là Ngu Thiền đã dùng và đặt nó ở đó, không biết hôm đó cô đã bí mật làm món ăn ngon gì.
Ôi, con bé này, miệng toàn nói phét, không có một chữ nào có thể tin!
Ngu Thiền vừa nấu cháo cho Ngu Tân Cố vừa làm món vịt kho yêu thích của cô với rau măng tây. Thật ra cô thích ăn cay nhưng Lâm Mạn lại ăn nhạt, lâu rồi Ngu Thiền không ăn no cái bụng, cho nên cô đã cho hết hai cành mận gai và gạo kê cay vào nồi.
Sau khi vịt được nấu chín, Ngu Thiền xào rau muống tỏi, cái này là cho Ngu Tân Cố.
Ngu Thiền bưng đồ ăn để lên bàn, nhìn thấy Ngu Tân Cố đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại, đúng lúc cô đỡ phải mang đồ ăn lên phòng nên kêu Ngu Tân Cố: “Ăn cơm.”
Ngu Tân Cố cất điện thoại, thong thả ung dung bước tới, trên bàn là một bát lớn vịt xào măng tây, một đĩa rau muống xào, một bát cơm và một bát cháo.
Vịt kho măng tây ở trước Ngu Thiền, cách một khoảng là rau muống và cháo loãng.
Ngu Thiền nói: “Anh bị bệnh thì nên ăn nhạt một chút, tránh dầu mỡ và đồ ăn cay.”
Ngu Tân Cố: …
Anh rất cảm kích sự quan tâm của cô!
Ngu Thiền nói xong cô cũng không thèm nhìn sắc mặt anh, vùi đầu gặm vịt. Ngu Tân Cố kéo ghế ra, ăn rau húp cháo.
Kỹ năng nấu nướng của Ngu Thiền thực sự rất tốt, Ngu Tân Cố rất ghét các loại rau lá nhưng loại rau muống này không ngờ lại hợp khẩu vị của anh.
Nhưng khi ngẩng đầu nhìn con bé kia đang gặm vịt ngon lành ở đối diện, Ngu Tân Cố lập tức thấy đắng lòng.
“Em có thể nấu ăn, sao trước đây em không làm?” Ngu Tân Cố hỏi.
Ngu Thiền nhổ xương trong miệng ra: “Em muốn giúp nhưng mẹ không cho em làm.”
Ngu Tân Cố: …
Anh hỏi là chuyện mấy ngày nay, cũng không biết có phải Ngu Thiền cố ý hỏi một đằng trả lời một nẻo không.
Nghĩ đến con bé này là kẻ lừa đảo hai mặt, Ngu Tân Cố không kìm được lại nói: “Em ở trước mặt bọn họ rất giỏi giả vờ ngoan ngoãn đấy.”
Ngu Thiền ngẩng đầu nhìn anh, có chút không nói lý lẽ: “Đương nhiên em rất ngoan ngoãn với người mà em thích, không cần giả vờ, chỉ người không thích mới giả vờ.”
Ngu Tân Cố sửng sốt hai giây, xem như hiểu ra, tức giận cười: “Nhanh mồm dẻo miệng!”
“Anh không muốn ăn cũng được thôi. Anh tự mình gọi cơm hộp đi, dù sao anh nhất định không thích những món em nấu.”
Ngu Thiền đưa tay dọn đĩa ăn nhưng Ngu Tân Cố dịch ra một tay: “Cũng nóng tính đấy.”
Hai người cứ như vậy ở nhà cả một ngày, Ngu Tân Cố xem như mới hiểu được Ngu Thiền… Sự thật thà hiền lành trước đây của cô đều là giả vờ.
Buổi tối Lâm Mạn gọi điện hỏi thăm tình hình của hai anh em, Ngu Thiền không nói cho Lâm Mạn biết chuyện Ngu Tân Cố bị bệnh, khi Ngu Tân Cố nghe Lâm Mạn nhắc anh chăm sóc Ngu Thiền thì anh khó chịu rồi cúp điện thoại.
Cái kiểu khó chịu này cũng không phải là chán ghét, mà là anh chột dạ không thể hiểu nổi.
Ăn cháo cả một ngày, bồi bổ thân thể một ngày, Ngu Tân Cố nhanh chóng hồi phục, Ngu Thiền nhìn tinh thần của anh, hôm sau vừa chuẩn bị đến thư viện.
Không ngờ cô còn chưa ra cửa, Ngu Tân Cố Vân đã gọi cô lại: “Em lại đi đâu vậy?”
“Thư viện.”
“Thư viện?” Ngu Tân Cố cười lạnh một tiếng: “Em muốn đọc sách gì? Mua trên mạng đi.”
Trực giác của Ngu Tân Cố cảm thấy Ngu Thiền không đến thư viện một mình nhưng sau cuộc náo loạn ở rạp chiếu phim, bây giờ anh không muốn nhắc lại chủ đề này nữa.
“Mua phải tốn tiền. Em đến thư viện đọc.” Ngu Thiền kiên trì nói.
“Không phải mẹ cho em rất nhiều tiền tiêu vặt sao?”
“Vậy em cũng không thể tùy tiện lãng phí.”
Ngu Tân Cố không biết nên nói gì: “Em muốn đọc sách gì? Anh sẽ mua cho em.”
Dù sao cũng phải đợi Lâm Mạn trở về rồi mới trả tiền.
Ngu Thiền: …
“Em thích bầu không khí trong thư viện.”
“Ngoài miệng thì em nói thích thư viện, tại sao hôm đó lại xuất hiện ở rạp chiếu phim?” Ngu Tân Cố giữ chặt cô không buông: “Đừng tưởng nói dối được trước mặt anh.”
Ngu Thiền giận thành cá heo: “Vậy khi anh đi chơi bóng rổ tại sao không báo, em cũng có ngăn cản anh đâu.”
Cô phản bác lại xong muốn đi, Ngu Tân Cố tức giận, đứng dậy đi ra ngoài với cô.
Ngu Thiền: “Anh làm gì vậy?”
“Cùng em đi thư viện!”
Ngu Thiền: …
Cuối cùng Ngu Thiền không đi, lại ở nhà với Ngu Tân Cố cả một ngày.
Đến ngày thứ ba, Lâm Mạn cuối cùng cũng trở về. Ngu Thiền như trút được gánh nặng, mấy ngày nay cô ở nhà với Ngu Tân Cố, Ngu Tân Cố giả vờ ốm kêu cô nấu cơm, còn không cho phép cô đến thư viện đã khiến Ngu Thiền dồn nén đủ rồi.
Lâm Mạn nhìn thấy trong tủ lạnh còn thừa rất nhiều đồ ăn, nấu cũng rất là này nọ, không khỏi hỏi: “Tân Cố, con làm hết những món này sao? Nhìn không ra con trai của mẹ là một vị đầu bếp giấu tài đấy.”
Ngu Tân Cố: “... Không phải con làm.”
“Đặt cơm hộp?”
“Mẹ ơi, là con làm, mấy ngày nay anh ấy bị ốm. Đều do con nấu cơm.” Ngu Thiền giải thích.
Lâm Mạn kéo cô lại: “Vất vả cho Tiểu Thiền rồi, Tiểu Thiền thật hiểu chuyện, còn có thể chăm sóc cho anh trai nữa. Con nhìn xem có thêm em gái thật tốt, em gái đều biết cách chăm sóc con.”
Ngu Tân Cố: …
Sau khi Lâm Mạn trở về, Ngu Thiền dự định trở lại thư viện học bài, cũng nói cho Lâm Mạn ý kiến
này. Lâm Mạn vô cùng tôn trọng ý tưởng đó của cô nhưng Ngu Tân Cố không nhìn được: “Mỗi ngày em đều bận đến thư viện, còn siêng năng hơn cả đi học, xem ra sức hút của thư viện này thật sự rất lớn, có phải giống như rạp chiếu phim, chơi rất vui đúng không?”
Ngu Thiền chột dạ đến mức lỗ tai đỏ bừng, Lâm Mạn không khỏi mắng: “Em gái con yêu học tập thì làm gì đến con? Nói chuyện thì quái gở, không ra dáng anh trai chút nào!”
Ngu Tân Cố chịu đựng nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra chuyện tình cờ gặp Ngu Thiền tại rạp chiếu phim trong ngày Thất Tịch.
Ngu Thiền và Bùi Vân Sơ hẹn nhau đến thư viện. Câu hỏi đầu tiên mà Bùi Vân Sơ nhìn thấy Ngu Thiền chính là: “Con chó của em có ổn không?”
Ngu Thiền nhất thời vẫn còn sững sờ một lúc, lập tức nhớ tới cái cớ vụng về kia của mình, kiềm chế không được mà bật cười: “Vâng, ổn ạ.”
“Em nuôi giống chó gì thế?”
Ngu Thiền chỉ có thể nghĩ đến con chó lớn màu vàng ở cửa thôn, nên nói: “Một con chó lớn màu vàng.”
“Chó cỏ trung Quốc à?”
Sao Ngu Thiền phân biệt được giống chó nào, cô gật đầu cho có lệ.
Bùi Vân Sơ thích thú: “Rất oai đó, khi nào rảnh cùng dắt nó đi dạo.”
Ngu Thiền: “... Được.”
Sau khi rời thư viện là xế chiều, Bùi Vân Sơ đến cửa hàng để đi lấy cây đàn ghi-ta. Cây đàn ghi-ta của anh có vấn đề gì đó. Anh mang nó đến cửa hàng đàn để sửa chữa trong vài ngày, anh đã hẹn đi lấy vào hôm nay.
Lần đầu tiên Ngu Thiền đến cửa hàng đàn, cô đã từng cảm thấy những thứ này thật xa vời với mình, bây giờ nhìn thấy đủ loại nhạc cụ, trong lòng cô không khỏi cảm thấy hơi hâm mộ nhưng đáng tiếc cô không biết đàn loại nhạc cụ nào cả.
Bùi Vân Sơ chỉnh lại dây đàn guitar, lại dễ dàng sử dụng như cũ, thấy Ngu Thiền nhìn đông nhìn tây thì bước tới hỏi: “Có thích cái nào không.”
Ngu Thiền lắc đầu: “Em không biết.”
“Không sao đâu, không biết đàn thì học. Em muốn học piano và ghi-ta, anh có thể dạy cho em.”
Trong mắt Ngu Thiền lóe lên một tia sáng: “Vậy sau kỳ thi tuyển sinh đại học anh dạy em được không?”
Bùi Vân Sơ mỉm cười: “Được thôi, không thành vấn đề.”
Cửa hàng đàn gần đường Tân Giang, Bùi Vân Sơ chở Ngu Thiền đi dọc đường Tân Giang, hoàng hôn nhuộm đỏ cả dòng sông thành một màu hồng hoa mỹ.
Gió sông thổi vào mặt, thổi bay cái nóng nực ban ngày.
“Này! Tiểu Thiền Thiền, em có muốn đến đập sông bên dưới chơi một lúc không?” Bùi Vân Sơ tâm huyết dâng trào hỏi.
“Được ạ!”
“Vậy thì xuống đây đi, chúng ta đi xuống thôi.”
Bùi Vân Sơ đậu xe đạp bên ven đường, vác cây đàn ghi ta, đưa Ngu Thiền đến đập sông.
Có rất nhiều người đang thưởng thức bóng mát bên đập sông, quán trà cũng đã mở, một số nơi ven sông không được trải nhựa bằng đường bê tông, trên bãi sông đầy đá cuội và cát sông, có rất nhiều người bơi lội trên sông.
Bùi Vân Sơ đưa Ngu Thiền đến một bãi sông trống, tìm thấy hai viên đá cuội lớn ngồi xuống. Tầng tầng lớp lớp nước sông rửa sạch cả bãi, cuộn lên từng đóa bọt sóng.
Bùi Vân Sơ cầm cây đàn ghi-ta lên, nhướng mày với Ngu Thiền: “Tiểu Thiền Thiền, em có muốn nghe nhạc không? Anh sẽ vừa đàn vừa hát cho em nghe.”
Ngu Thiền gật đầu thật mạnh: “Muốn ạ.”
“Em muốn nghe bài gì? Em nói anh đàn.”
“Bài nào cũng được, chỉ cần là do anh chơi, em đều thích.” Đôi mắt của cô gái nhỏ được ánh hoàng hôn chiếu sáng lấp lánh, rất xinh đẹp.
Bùi Vân Sơ cũng không nhịn được cười nhạt: “Vậy thì cho bé con của chúng ta chơi bản Twinkle, Twinkle Little Star nào!”
Ngu Thiền không thích anh coi mình như một đứa trẻ, vì vậy cô sửa lại anh: “Anh à, em không nhỏ.”
“Ừ, không nhỏ không nhỏ, vẫn còn dư một ngày Tết thiếu nhi.”
Ngu Thiền: …
Bùi Vân Sơ nhìn dáng vẻ cô ước gì có thể lớn lên thì cảm thấy buồn cười nhưng mà mà cũng không thể trêu bé con quá mức, Bùi Vân Sơ thu lại vẻ bông đùa, nghiêm túc đàn cho cô nghe.
“Anh chơi, em hát.” Bùi Vân Sơ nhướng mày nhìn cô, nói.
Ngu Thiền xấu hổ nói: “Em chỉ muốn nghe anh vừa chơi vừa hát thôi.”
Có vẻ như cô gái nhỏ đang mắc cỡ.
Bùi Vân Sơ chỉ cưng chiều cười, nhìn vào đôi mắt cô, có hơi lơ đãng nói: “Được rồi! Vậy thì bài Twinkle, Twinkle Little Star này sẽ được trao cho Tiểu Thiền Thiền của chúng ta.”
Đôi mắt của anh là đôi mắt đào hoa, đuôi mắt hơi xếch lên, con ngươi vô cùng sáng ngời trong ánh hoàng hôn. Khi hát, anh không ngừng nhìn vào khuôn mặt của Ngu Thiền, điều này khiến Ngu Thiền có ảo giác rằng trong đôi mắt anh chỉ có mình.
Chưa kể đôi mắt đa tình này còn mang đậm nét cười, còn dập dềnh hơn cả những đợt sóng long lanh trên sông.
Anh hát xong Twinkle, Twinkle Little Star, anh hát thêm một bài hát nổi tiếng khác, giọng hát trong trẻo sạch sẽ của chàng trai khiến người ta bất giác trầm mê vào trong đó.
Gió sông nhẹ nhàng thổi lướt qua mái tóc ngắn mịn trên vầng trán anh, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Ngu Thiền ôm mặt nhìn anh chăm chú, có chút say mê rồi...