Làm Chủ Vận Mệnh

Chương 8

Sau đó, tôi và 0412 giành được huy chương vàng Olympic Tin học Châu Á – Thái Bình Dương, giải thưởng này đã thu hút sự chú ý của Đại học Thanh Hoa và tôi đã nhận được thư tiến cử của Đại học Thanh Hoa.

Tôi thương lượng với 0412, sau đó quyết định từ chối.

Bởi vì tôi còn cần thời gian.

Bài tập về nhà đối với tôi mà nói là chuyện nhẹ nhàng, tôi và 0412 đã dành cả một học kỳ để phục chế lại số hiệu của hắn.

Khoảng thời gian còn lại, tôi và 0412 tập trung nghiên cứu số hiệu của hắn, chúng tôi dùng số hiệu của hắn dựng nên một vài mô hình, thời điểm tôi dành cả ngày để nghiên cứu chuỗi số liệu khổng lồ của hắn, không biết vì sao 0412 có chút thẹn thùng

“Cảm giác như tôi đang đứng trước mặt cậu mà không mặc quần áo vậy, này có tính là hiến thân cho cậu không?” Hắn cố gắng dùng giọng điệu lãnh đạm để che dấu đi cảm xúc thẹn thùng của mình.

Tôi một bên dựng mô hình, một bên thuận miệng dỗ hắn: “Bảo bối à, cậu đây là hiến thân cho khoa học, không phải hiến thân cho tôi, không cần ngại.”

Câu nói “bảo bối” thốt ra theo tiềm thức, vừa nói xong thì cả tôi và 0412 đều ngớ người, sau đó 0412 treo máy.

Sau này, chúng tôi đã mất một khoảng thời gian dài trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu, tôi và hắn đã thử thay đổi cơ sở của mô hình trên dưới ngàn lận, mới quyết định sửa số hiệu của 0412, bởi vì nếu không mau chóng sửa ---kỳ thi đại học sẽ tới, nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ không còn… là hệ thống của tôi nữa.

Nhưng chuyện này quả thật rất nguy hiểm, nhưng chúng tôi không còn lựa chọn nào khác --- may mắn thay, chúng tôi đã thành công.

Tôi đã sửa đổi số hiệu của hắn, biến hắn trở thành hệ thống độc quyền của tôi, sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, hắn cũng sẽ vĩnh viễn ở lại bên cạnh tôi.

Chuỗi số liệu ý thức của hắn sẽ mãi mãi khắc vào sóng điện não của tôi.

Đây là một khởi đầu tốt, về sau việc trao đổi của chúng tôi cũng không còn giới hạn trong việc sử dụng ba phần mật văn kia nữa, sau đó, tôi và 0412 tìm ra được số hiệu hệ thống của Hạ Vãn Tình, đơn giản chỉ cần sửa chữa lại vài ký hiệu nho nhỏ trên hệ thống của cô ấy, thay đổi nhiệm vụ của cô ấy.

Ngày hôm sau, khi Đoạn Cảnh Tắc đang ôm một cô gái xuất hiện trước mặt Hạ Vãn Tình, cô ấy bình tĩnh dùng quả bóng tennis đánh Đoạn Cảnh Tắc thành một con chó nhỏ đang bị ong chích.

Trước khi kì thi diễn ra, Đoạn Cảnh Tắc giống như thần hồn điên đảo, cả ngày đều chuyên tâm theo sau Hạ Vãn Tình, nghe nói mỗi ngày đều rất thảm --- nhưng hắn dường như rất vui vẻ.

Bước đột phá nhỏ bé của tôi và 0412 so với vũ trụ rộng lớn và bí ẩn của hệ thống kia thực sự chỉ là một bước tiến vô cùng nhỏ bé, vũ trụ số liệu mà 0412 tồn tại quá mức huyền bí, chúng tôi cố gắng lâu như vậy, kỳ thật cũng chỉ là thay đổi nhỏ về số hiệu mà thôi.

Giống như một hạt bụi đối với trái đất.

Những thứ này đều dựa trên những cơ sở hiện có, nếu không có số hiệu của 0412, tôi nghĩ cho dù bản thân có dùng cả đời cũng không thể nhìn ra được một nửa bí mật của hệ thống này.

Nửa tháng sau, tôi và 0412 cùng nhau đối diện với kỳ thi tuyển sinh, tôi đậu vào lớp Diêu* của Đại học Thanh Hoa, ở nơi đó, tôi gặp rất nhiều bạn học cùng chung chí hướng với tôi, có thể cùng tôi đi trên cùng một con đường.

(*) lớp Diêu: Tên gọi chính thức của "lớp Diêu" thực tế là lớp Thực nghiệm Khoa học Máy tính của Đại học Thanh Hoa, là một chương trình đào tạo tinh hoa dành cho sinh viên xuất sắc nhất và được thành lập vào năm 1996 bởi Giáo sư Diêu Kỳ Trí.

Ba tôi vui mừng đến khóc, bởi vì căn bệnh thiếu m á u hồng cầu nặng mà không cần chữa trị, ngày tôi nhận được thư trúng tuyển, ông đã một mình đi đến mộ của mẹ, có lẽ ông ấy muốn chia sẻ tin tốt này cho bà ấy.

Tôi nghĩ thế giới này chính là một cơ sở dữ liệu khổng lồ.

Ý thức là dữ liệu, thân thể là dữ liệu, thậm chí cả tế bào gây ra căn bệnh m á u hồng cầu cũng là một dữ liệu nhỏ, xử lý được dữ liệu nhỏ này chính là đã delete đi một số lẻ của dữ liệu ở trong cơ thể tôi.

Thật là một thế giới thú vị mà.

Vũ trụ là một biển sâu không lường được, tôi biết tôi có một sự nghiệp mà tôi sẵn sàng cống hiến cả cuộc đời mình, tôi sẵn sàng dùng cả cuộc đời mình để có một cái nhìn về thiên cơ dù cho đó chỉ là cái nhìn thoáng qua mà thôi.

Có thể là một quá trình rất lâu, có thể cũng sẽ không thu hoạch được gì.

Nhưng tôi không sợ, bởi vì tôi biết, 0412 sẽ luôn ở bên tôi.

“Bước tiếp theo, cậu muốn làm gì?” 0412 hỏi tôi.

Tôi cười cười, nhìn dòng dữ liệu màu xanh nhạt trên màn hình máy tính, nói với 0412: “Các nhiệm vụ của hệ thống hiện không được tốt lắm, 0412, chúng ta thử thay đổi nhiệm vụ của hệ thống với số lượng lớn thử xem.”

Bắt đầu từ đâu?

Bắt đầu bằng việc nhiệm vụ hệ thống không cần thiết phải có được tình yêu của đàn ông mới có thể đạt được ước nguyện.

HOÀN